Cùng Cậu Chủ Đi Học

Cùng Cậu Chủ Đi Học

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: TachibanaYuki2
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 158,950
Đánh giá:                        
Truyện Teen
     
     

-H...

Hả?!

!

Cả đám nữ nhìn nhau.

-Làm hoàng tử và công chúa của trường ta?

-Phải không đó?

-Á!

Hóng quá đi mất.

Cô Thuỷ cười.

Linh giơ tay lên.

-L.

.

Là thật hả cô?

-Tất nhiên!

Linh nhìn Đào Anh.

-Á!

!

!

Đào ơi!

Làm sao đây?Linh lỡ đăng ký cho Đào rồi!

!

?

-Ai biểu Linh đang ký làm gì cho Đào khổ vậy?Hu hu.

.

.

À mà khoan.

-Gì Đào?

-Mà Đào xấu vậy chắc không thắng đâu!

-Ha ha ha!

-Ha ha ha!

.

.

.

.

.

.

Haiz.

.

.

.

-Mong là vậy Đào nhỉ.

.

.

Một bạn nữ đứng lên.

-Nhưng cô ơi,

còn mấy cặp đôi khác thì sao ạ?

-À.

.

.

.

Tất nhiên cũng có phần vui.

-Gì vậy cô?

-À.

.

.

.

Là.

.

.

.

Cặp đó.

.

.

phải.

.

.

Cả đám nữ nhìn cô chằm chằm.

-Không làm gì hết!

-Ầyyyyy!

!

-Gì mà thất vọng vậy?Chưa có thông báo của hiệu trưởng cơ mà.

Chắc sẽ có thôi.

Nghe nói đang thêm gì đó cho các cặp đôi nữa.

Sân trường.

.

.

Thầy Dũng nói cụ thể các vòng thi cho 30 bạn nam tham gia cuộc thi.

Vòng 1•Giọng hát tuyệt vời.

-Hát sao?

-Trường này ngoài Hoàng Quốc Bảo và Nguyễn Gia Huy thì không biết có ai hát hay không.

-Chưa chắc chỉ có hai người họ.

-Đúng rồi.

-Trường mình thiếu gì trai đẹp hát hay,

giống tui nè!

-Chảnh vừa vừa.

Vòng 2•Vương miện của vua.

-15 thí sinh vào vòng tiếp theo sẽ thiết kế cho bản thân chiếc vương miện sang trọng,

giống như của một ông vua.

5 vương miện ưng với bạn giám khảo sẽ được lọt vào vòng cuối cùng.

Vòng 3•Cặp đôi hoàn hảo.

-Các em sẽ được chọn cô gái mà.

.

.

-Tụi em thích nhất đúng không thầy?!

-Đừng có lanh chanh.

Thầy nhìn bạn nam vừa nói rồi cả đám bật cười.

-E hèm!

.

.

.

Thì như bạn đó nói.

.

.

Đúng!

Các em sẽ được chọn-

-Yeah!

!

!

!

!

-Haiz.

.

.

Cái đám này thật tình.

.

.

Đào Anh và Linh đi bộ về lớp.

-A!

-Gì vậy Đào?

-Tớ quên mất tớ phải đi mua điện thoại mới.

-Sao vậy?

-Hôm qua thằng em nó lấy chơi ai ngờ ném xuống dưới đất bể luôn.

-Ầy.

Ghê vậy?

-Bởi.

.

.

-Giờ sao?

-Chiều đi mua chứ sao.

-Nhưng mà chiều Linh không có đi được với Đào đâu.

-Sao vậy?

-Linh đi học đàn.

-Vậy Đào đi một mình cũng được.

-Xin lỗi nha.

-Gì đâu mà xin lỗi.

Kệ đi.

-Hì.

Chiều.

.

-Bye Đào nha!

-Ừ!

Linh lên xe về.

Đào Anh dắt xe đạp ra ngoài.

-Này!

Đào Anh quay lại.

-Quốc Bảo?Anh đi học lại rồi á?

-Chứ không lẽ nằm bệnh viện hoài?Chán chết.

Mà sao tôi gọi cô hoài không được?

-Điện thoại hư rồi.

-Hư?Này!

Cô ăn ở sao mà để nó hư thế?

-Này!

Anh nói vừa phải thôi chứ?

-Mệt quá.

Quốc Bảo ngồi lên xe đạp Đào Anh.

-Anh làm gì vậy?

-Leo lên.

-Nếu ai thấy thì sao?

-Lẹ lên.

Cái đuôi của tôi đi theo bây giờ.

-Cái đuôi?

-Anh Bảo~!

Đào Anh quay lại.

Không ai khác là Chi đang chạy đến đây.

-A!

Đào Anh leo lên xe ngồi.

Quốc Bảo đạp nhanh.

-Này!

Chậm chậm thôi chứ!

-Bám chặt vào!

-Cả đống con gái nhìn kìa.

Ấy!

Họ còn chụp lại nữa!

Này!

Anh không bị thiệt hại mà tôi bị đó!

-Mệt quá!

Đến chỗ xa trường rồi thì Quốc Bảo mới dừng xe lại.

-Hộc hộc hộc.

.

.

-Làm gì thở như điên vậy?

Đào Anh hỏi Quốc Bảo.

-Chạy như vậy không điên mới lạ.

.

.

.

-Người ta nói là chạy chậm chậm rồi.

Không chịu đâu.

-Bây giờ đi đâu?

-Anh xuống xe đi.

Anh đâu biết đường.

Quốc Bảo bước xuống.

Đào Anh nhích lên chỗ ngồi.

-À mà anh không về à?

-Lát nữa.

Hôm nay bảo chú tới trễ rồi.

-Ồ.

.

.

.

Anh đi theo tôi hả?

-Chứ sao giờ?!

-Biết rồi biết rồi.

.

.

Lên.

Quốc Bảo ngồi lên xe.

Đào Anh cố gắng đạp.

-Người gì.

.

.

mà.

.

.

nặng.

.

.

-Này.

Tôi nặng là do tôi có cơ bắp đó nha.

-Dạ.

.

anh.

.

.

hai.

.

.

A!

Đạp được rồi!

Đào Anh đạp đến chỗ bán điện thoại.

-Này.

Cô có chắc là ở đây bán tốt không đấy.

-Tôi biết ở đây bán dở.

Nên tôi mới mua mấy cái vài trăm nghìn thôi.

Tôi không có đủ tiền mua mấy cái triệu như anh đâu.

-Mệt quá.

Quốc Bảo kéo Đào Anh lại xe.

-Này!

Tôi phải vào mua chứ?!

-Tôi chở cho.

Lên xe đi.

-Hả?

-Lên nhanh.

-Nhưng.

.

.

-Không nhưng gì hết.

Lên.

-.

.

.

.

Ừ.

.

.

.

.

Đào Anh lên xe.

Quốc Bảo chở đến một nơi khác bán điện thoại.

-Đợi ở đây đi.

-Hả?

Quốc Bảo đi vào.

Đào Anh nhìn lên bảng tên cửa hàng.

GOG IPHONE

-GOG?Là tập đoàn của cậu ta cơ mà.

.

.

Sao lại?.

.

.

Quốc Bảo bước ra.

-Nhìn gì thế?

-Ủa nhà anh là tập đoàn mà?Sao lại?

-Cái này ngày xưa là shop của mẹ tôi.

Mẹ tôi bán ở đây.

Bây giờ nhường lại cho chú tôi rồi.

Cái đổi tên thành vậy luôn.

-À.

.

.

.

GOG.

.

.

.

.

Hả?!

Vậy ở đây.

.

.

-Không phải đâu.

Điện thoại nào cũng giá vậy thôi.

Quốc Bảo đưa cho Đào Anh cái hộp.

-Gì đây?Samsung Galaxy S5? Trời.

Nghe nói cái này mắc lắm đó.

Mà sao anh đưa cho tôi?

-Của cô đó.

-.

.

.

-.

.

.

-Hả?!

Thôi!

Không lấy đâu!

!

-Cầm đi.

-Không!

-Nghe không?

-Thôi.

Quốc Bảo giựt lại cái hộp.

-Một là lấy,

hai là ném.

-Ấy ấy.

.

.

.

Lấy.

.

-Vậy mới ngoan.

Cầm.

Quốc Bảo lấy điện thoại ra nhắn tin cho ai đó.

Đào Anh nhìn điện thoại Quốc Bảo.

-Nhìn gì?

-Ủa?Của anh là.

.

.

-Giống cô.

-Sao lại giống tôi?

-Mệt quá.

Xe tôi tới rồi.

Mai gặp.

-À.

.

.

Ừ.

.

.

Quốc Bảo xoa tóc Đào Anh.

-Cô đang ở thế giới nào vậy?

-Hả?.

.

.

.

.

Không biết nữa.

.

.

-Ngốc à?

Quốc Bảo vào xe hơi.

-.

.

.

Điện thoại này.

.

.

là cho mình thiệt hả?.

.

.

Đào Anh đạp xe về nhà thật nhanh rồi chạy lên phòng.

-Con nhỏ này thiệt!

Đào Anh vào phòng cầm hộp điện thoại lên.

-Thiệt hả.

.

.

Cặp với hắn ta nữa.

.

.

.

.

.

-Á!

Mình đang nghĩ gì vậy?!

Ai có điện thoại này chắc cũng vậy thôi.

.

.

Không cặp gì hết.

.

.

Đào Anh mở hộp ra từ từ.

.

-Đẹp thật đó.

.

.

Mình phải đi mua sim.

.

.

Đào Anh chạy đi mua.

Lúc chạy vào nhà thì.

.

.

.

-Đào Anh!

Con làm gì vậy?Có ăn tối không?

-Dạ không!

-Con nhỏ này.

.

.

Hay là nó.

.

.

yêu ai rồi?

Cạch.

-Sim.

.

.

Đào Anh cầm quyển sách nhỏ tìm cách bỏ sim vào.

5 phút sau.

.

-Mà.

.

.

Mình có nên nhận không ta?.

.

.

.

Gọi hắn thử.

.

.

À mà khoan.

.

.

Nếu mình làm vậy hắn sẽ biết số của mình mất.

.

.

A.

.

Linh.

Bíp bíp bíp.

.

.

-Alo?

-Linh hả?

-Ủa Đào mua điện thoại mới rồi hả?Ghê vậy.

-À.

.

.

Mà số này là số của Đào đó nha.

-Ừa!

.

.

.

Khi nào Đào qua nhà Linh làm?

-À.

.

.

.

cái đó.

.

.

Để Đào hỏi mẹ.

-Ừ!

Bye!

Nhà Quốc Bảo.

.

.

Cạch.

-Vừa gọi cho ai đấy?

-Anh hai?!

Sao không gõ cửa?!

Cộc cộc.

Quốc Bảo bỏ tay vào túi dựa vào cửa.

-Chậc.

.

.

Anh hai này thiệt là.

.

.

Đào Anh gọi cho em.

-Cho anh số đi.

-Hả?Sao anh không đi điều tra đi.

Em không cho đâu!

-Ơ hay.

-Bleh!

Linh đứng dậy đẩy Quốc Bảo ra ngoài.

-Ra.

.

.

.

Rầm.

-Con nhỏ này.

.

.

Chắc tập tính Đào Anh bướng theo rồi.

.

.

-Anh Bảo~

Quốc Bảo quay qua.

-Em có làm nước cam cho anh nè.

Uống đi.

-Thôi.

-Hả?Sao anh lại từ chối?

-Tôi không muốn uống.

-Anh.

.

.

Chi đột nhiên ho mạnh.

-Này?Không sao chứ?

-Em mệt quá.

.

.

Quốc Bảo bế Chi lên vào phòng.

-Nghỉ đi.

Quốc Bảo quay đi nhưng bị Chi nắm áo lại.

-Anh.

.

.

.

.

Ở lại với em nha.

.

.

-.

.

.

.

Tôi bận rồi.

-Anh.

.

.

Quốc Bảo bỏ tay Chi ra đi ra ngoài.

-Quốc Bảo.

.

.

Không lẽ anh đang nhớ tới nó sao?.

.

.

.

Ngày mai.

.

.

Cô sẽ chết với tôi.

.

.