Cộc cộc.
-Cô đã nói với mẹ cháu rồi...
.
.
Mẹ cháu sẽ đi với cháu luôn.
.
.
-.
.
.
.
-Mẹ cháu đến rồi này.
.
.
Cạch.
-Đào Anh.
.
.
-Mẹ.
.
.
.
Cạch.
-Về chuyện này.
.
.
.
Con.
.
.
-Không sao đâu.
.
.
.
Ba con.
.
.
.
Sẽ tìm cách mà.
.
.
-Ba đâu mẹ?
-Ba đang ở ngoài.
.
.
.
Gần 2 giờ rồi.
.
.
Đi thôi.
-Tại sao.
.
.
Mẹ đồng ý?.
.
.
.
-Đào Anh à.
.
.
.
.
-Con không muốn đi.
.
.
.
-Đào Anh!
-Mẹ à?!
-Con phải đi.
.
.
.
-Tại sao?!
-Mẹ không muốn mọi người biết con không phải là Đào Anh.
.
.
.
-Không phải?.
.
.
.
.
Ý mẹ.
.
.
Con không được nhớ về quá khứ của con sao?Tại sao một đứa trẻ được nhận nuôi lúc 6 tuổi không thể nhớ-
"Đầu mình.
.
.
"
"Đau.
.
.
"
"Hứa nhé!
Hoàng Quốc Bảo!
Chúng ta sẽ luôn chơi với nhau đến lớn!
"
"Ừ!
Tớ hứa!
"
"Gì thế này.
.
.
.
"
-Ưm.
.
.
.
-Dậy rồi à?
Đào Anh mở mắt.
.
.
-M.
.
Mấy người là ai?Tôi đang.
.
.
-Cô hiện đang trên máy bay.
Vì ông chủ sợ cô chạy trốn nên đã bảo ba mẹ cô ở hàng phía sau rồi.
-Gì chứ.
.
.
-Cô chưa biết à?.
.
.
.
Ông chủ máu lạnh hơn cậu chủ nhiều đó.
-Gì nữa đây.
.
.
.
Trên máy bay.
.
.
Nhức đầu quá đi mất.
Trường.
.
.
-Cậu Hoàng Quốc Bảo hãy trả lời câu b.
Thầy gọi Quốc Bảo.
Quốc Bảo nhăn mặt đứng dậy ra khỏi lớp.
-Cái cậu này.
.
.
.
Hải thấy vậy cũng đi ra ngoài.
-Ơ.
.
.
Hay thiệt.
.
.
.
Hải chạy theo Quốc Bảo.
-Này!
Mày sao vậy?
-Đào Anh bị ba đưa đi rồi.
-Hả?
-Đi gọi Linh đi.
Gặp tớ ở kho trường.
-À.
.
.
Ừ.
Hải chạy xuống lớp Linh.
-Linh!
Ra đây!
-Hải?
-Lẹ đi!
Không có thời gian đâu.
-Hả?Bây giờ sao?
Hải bực quá chạy vào lớp nắm tay Linh kéo ra ngoài.
-Gì vậy?!
-Đào Anh bị ba Quốc Bảo đưa đi rồi.
-Đưa đi?Là sao?
-Đưa đi rồi!
-Đi đâu?
-Sao em hỏi anh,
đến Quốc Bảo còn không biết nữa là.
.
.
.
-Đào Anh.
.
.
.
Quốc Bảo chạy về nhà.
-Hộc hộc.
.
.
.
-Cậu chủ.
.
.
.
-Bác cho cháu vào đi.
-Vâng.
Két.
.
.
.
.
-Ba!
Quốc Bảo chạy vào nhà.
Ba Quốc Bảo đang ngồi trên ghế.
-Ba!
-Con im lặng đi.
Ồn quá.
-Gì?Sao ba lại đưa Đào Anh đi?
-Một đứa con gái dạy dỗ người con trai sắp thừa kế tập đoàn GOG chắc chắn là có ý đồ.
-Ý đồ?Ý ba là.
.
.
Đào Anh.
.
.
.
Sẽ có ngày lấy hết gia tài?Ý ba là vậy sao?
-.
.
.
-Gì chứ?.
.
.
Là thật à.
.
.
-Ta không cho một người như con cưới một người như thế!
Con xứng đáng có Chi!
-Nhưng con có vui không?!
-Ta không quan tâm!
-.
.
.
Quốc Bảo chạy ra ngoài gọi điện.
-Cậu chủ?
-Anh quay lại cho tôi!
Nhanh lên!
-Nhưng ông chủ.
.
.
-Tôi có quyền đuổi việc anh đ-Mấy người là ai?Buông tôi ra!
Ba Quốc Bảo đứng khoanh tay nhìn.
-Ngày mai.
.
.
Tiến hành đám cưới đi.
-Hả?Mình à?!
-Tôi không muốn chậm trễ thêm tí nào nữa.
Quốc Bảo bị đưa lên phòng nhốt lại.
-Bực cả mình.
.
.
.
Cạch.
-Gù nữa?
-Tôi phải tịch thu tất cả điện thoại của cậu chủ.
-Gì.
.
.
.
Mấy người đó vào phòng lục soát tất cả.
-Ra ngoài.
.
.
.
-.
.
.
.
-Tôi bảo tất cả ra ngoài!
!
!
Quốc Bảo đứng dậy đánh một người.
-Tôi bảo ra ngoài!
Người đó rút trong túi một cái khăn nhỏ bịt mũi Quốc Bảo lại.
-Mẹ à.
.
.
.
Sao mẹ lại đồng ý chứ?
-.
.
.
-Mẹ à?!
-Tại họ.
.
.
.
Nói là nếu mẹ không đồng ý,
hoi sẽ mang con đi bất cứ lúc nào.
.
Mẹ xin lỗi.
.
.
.
-Mang con đi bất cứ lúc nào?.
.
.
-Con.
.
.
nghỉ đi.
.
.
Trường.
.
.
-Ảnh đi mất sao?
-Ừ!
Nghe đồn là vây.
Chị nói chuyện với Thu.
-Thầy có la dụ điện thoại không?
-Thì thấy đó!
Nghỉ 3 ngày.
-Mày làm việc sơ sài quá đó!
-.
.
.
-Sắp tới cuộc thi rồi.
Lo mà chuẩn bị đi.
-Mày tính làm gì?
-Đổ hết tội lên đầu Đào Anh.
Đào Anh đứng dậy.
-Cô muốn đi đâu?
-Tôi đi vệ sinh mà cũng không được sao?
-Tôi sẽ đứng ở ngoài đợi cô.
Lúc người áo đen đó đứng dậy thì bị ngăn lại.
-Anh nghỉ đi.
Tôi sẽ đi với cô ấy.
-Được thôi.
Là một người khác.
.
.
Nhưng.
.
.
Vóc dáng này.
.
.
Đào Anh đi vào nhà vệ sinh.
Khoá cửa lại.
-Bậy giờ làm sao làm cho cái máy bay loạn lên mới được?
Cộc cộc
-Hả?.
.
.
Ai vậy?
-Tớ nè.
-Ai?
-Duy.
Duy?Cậu con trai thích đá banh?
Cạch.
-Duy?Sao.
.
.
-Tớ đã vô tình nghe lén được cuộc nói chuyện của ba Quốc Bảo với mấy người kia ở sân bay lúc tớ đi tiễn ông ngoại.
Thế nên tớ hiểu mọi chuyện xảy ra.
Đây.
-Áo?
-Đây là bộ đồ tiếp viên hàng không.
Mặc vào rồi sao đó chạy ra phía kia có cửa ghi là "Phòng nghỉ".
Ở đó có một số tiếp viên khác.
Tớ cũng đã báo với họ rồi.
An tâm.
-Cậu.
.
.
-Mặc vào lẹ lên.
Sao đó tớ sẽ cho.
.
.
15' sau.
-Hộc hộc.
.
.
Cô ấy!
!
Mấy người áo đen nhìn lại.
-Cô ấy biến mất rồi!
-Hả?!
Cậu nói cái gì?!
-Tôi đứng ở ngoài.
.
.
Nhưng thấy cô ấy lâu quá.
Nên đã vào trong gõ cửa.
Lần thứ nhất,
cô ấy đã phản hồi bằng cách gõ lại.
.
.
Nhưng lần thứ hai thì.
.
.
Duy lắc đầu.
-Làm sao?Quay về nhanh lên!
Phải báo cho ông chủ!
-V.
.
Vâng!
-Mấy người kia đi lục soát mọi nơi đi!
-Vâng!
Họ lục tất cả mọi nơi.
-Tôi sẽ vào phòng nghỉ.
Duy nói.
-Khoan!
-Vâng?
-Anh đi tìm chỗ khác đi.
Phòng nghỉ để Hoàng làm.
-Vâng.
Cạch.
-Tôi sẽ soát tất cả mọi nơi trong đây.
Mấy nữ tiếp viên ngồi dậy.
-Gì vậy?.
.
.
-Có gì sao?
Người áo đen nhìn tất cả các cô gái trong phòng.
-Cô kia!
Sao chưa ngồi dậy?!
-.
.
.
-Này!
-.
.
.
-Cô là Trần Đào Anh phải không?!
Người đó bước lại kéo chăn ra.
-Ưn.
.
.
.
Gì vậy?
-K.
.
.
Không.
.
.
phải?
-Anh làm gì vậy?Lạnh quá đó.
.
.
.
-T.
.
Tôi xin lỗi!
-Trả chăn cho tôi đi.
.
.
Mấy nữ tiếp viên nhìn nhau.
-Cô ấy tên là Tuyết mà.
.
.
Trần Đào Anh đâu ra cơ chứ?
-Đúng rồi đó.
.
.
Cạch.
-Phù.
.
.
Cảm ơn mấy chị nha.
-Không có gì em nè.
Mà bé.
.
.
Em lấy đâu ra cái mặt nạ tuyệt vời đó vậy?.
.
.
-Hì.
.
.
.
.
-Mặc vào lẹ lên.
Sau đó tớ sẽ cho cậu cái này.
-Mặt nạ?
-Ừ.
-Nhưng.
.
.
-Không còn thời gian đâu.
-Cô ấy biến mất rồi ạ!
-Hả?!
Mấy cậu làm ăn kiểu gì vậy?!
-Chúng tôi xin lỗi!
Khoảng 30' nữa chúng tôi sẽ đáp xuống ạ!
-Mau lên cho tôi!
-Vâng thư ông chủ!