Cả trường bàn tán xôn xao...
.
-Sao lại là nó chứ?
-Nhưng buổi đó nó cũng được mà?
-Đáng lẽ Đào Anh phải hạng nhất.
Đào Anh bước vào trường.
-Hôm nay được đến lớp đặc biệt rồi.
-Tính đứng đó luôn à?
-Gia Huy?
-Kể từ cuộc thi thì không thấy cô nữa nhỉ?Sao rồi?
-Cũng bình thường.
-Vào lớp đặc biệt thì lo học đấy.
-Nhưng mà cậu lớp 12 mà.
Sao lại học chung?
-Ngốc à?Sẽ có lớp riêng chứ.
-à.
.
.
Vậ-
Đào Anh bị nắm kéo đi.
-Ai?Q.
.
Quốc Bảo?
-Em làm gì thế?Với hắn?
-Chủ là hỏi chút chuyện mà.
-Chuyện?Hỏi anh cũng được mà?
-Thế anh có bạn gái chưa?Bạn gái anh đứng ở đây nè?Hỏi chi nữa?
-Ơ.
.
.
-Mệt quá.
Đi vô lớp.
Bye Gia Huy nhé!
Cầu thang.
.
.
-Anh vào lớp đi.
Lớp anh phía kia mà?Sau cứ bám theo tôi hoài thế?
-Rồi sao?
-Anh đang bướng đấy à?
-Mệt cô nương quá.
Vào đi.
-Bye nha.
Trưa.
.
.
.
-Anh có chuyện này muốn nói.
Quốc Bảo đi với Đào Anh.
-Hả?
-Sắp tốt nghiệp rồi.
Lại sắp xa trường.
Em thì phải học thêm một năm nữa mới được gặp anh mà?
-Ừm.
.
.
.
Thế nên anh phải đợi em đó.
-Hửm?
-Đợi em tốt nghiệp xong,
sau đó chúng ta có thể đi chơi nhiều hơn,
gặp nhau nhiều hơn,
cười với nhau nhiều hơn nữa!
-Ừa!
Sắp thi rồi.
Cố lên đó!
-Ừm!
-Hứa!
-Hứa!
Đào Anh và Quốc Bảo lên lớp nói chuyện với nhau.
-Cặp đôi của trường mình đó!
-Dễ thương chết mất!
-Sướng quá đi.
Đào Anh nhìn vào điện thoại.
-Giày đẹp ghê.
.
.
.
-Đâu?
Quốc Bảo hỏi.
-Nè.
Muốn mua mà có biết chỗ nào đâu.
-Thôi đừng mua.
-Hả?
-Em mang đôi đó vào là.
.
.
xấu lắm luôn.
-Hả?Anh nói gì vậy?
-Anh phải về lớp rồi.
Bye.
-Anh.
.
.
.
.
Đáng ghét.
Tan học.
.
.
.
-Ê!
Đào Anh quay lại.
-Kiếm tui làm gì?Có quen hông?
-Đi.
-Đi đâu?!
Quốc Bảo kéo Đào Anh vào xe.
-Gì vậy?
-Chờ đi rồi biết.
-Đang về nhà mà.
.
.
.
bực mình.
Xe chở Đào Anh và Quốc Bảo đến tiệm giày.
-Dẫn tui đến đây làm cái gì?
-Mua giày.
-Ủa có người nói tui mang xấu mà.
-Đôi ở đây đẹp hơn chứ!
-Thiệt hả?
-Chọn đi.
Đào Anh và Quốc Bảo vào quán cà phê.
-Thích ngắm giày cặp đến vậy à?
-Đây là lần đầu tiên mà?Phảo ngắm chi đã mắt chứ!
-Ngốc quá cô nương ơi!
-Vậy mà có người yêu tôi.
-.
.
.
.
-Sao vậy?Sao mặt cậu.
.
.
-Hôm nay.
.
.
tụi mình chia tay đi.
-Hả?.
.
.
.
Cậu giỡn hả?đang chọc tôi cười á?Hô hô không dễ đâu!
-Không.
.
.
Anh nói thiệt.
Mình chia tay đi.
-Anh đừng giỡn mà.
.
.
không vui đâu.
Quốc Bảo gục mặt xuống đứng dậy đi ra ngoài.
Đào Anh ra mặt khó hiểu rồi chạy theo.
-Quốc Bảo?!
Anh sao vậy?Tại sao lại chia tay với tôi?Nói đi.
Tôi làm gì sai hả?
-Không có.
-Vậy thì tại sao?
-Tụi mình chia tay.
.
.
Do tôi chán cô.
Vậy thôi.
-Anh.
.
.
.
Tách.
.
.
tách.
.
.
Đào Anh nắm tay Quốc Bảo lại.
Từ trên xuống dưới của cô ướt sũng.
-Đừng đi mà.
.
.
.
Quốc Bảo nhìn Đào Anh,
cởi áo khoác ra khoác cho cô.
-Ngày mai tôi không đi học.
.
.
Đừng tìm tôi.
Quốc Bảo gạt tay Đào Anh ra.
Ánh mắt anh lại lạnh như lần đầu tiên hai người gặp nhau.
-Anh.
.
.
.
là đồ đáng ghét.
.
.
Tôi không muốn gặp lại anh nữa.
.
.
.
Hức.
.
.
Đào Anh chạy về nhà.
-Đào Anh?!
Sao người con ướt sũng thế này?
-Mẹ.
.
.
Mẹ!
-Con sao vậy?!
Đào Anh khóc nức nở trên vai mẹ.
Ngày hôm qua.
.
.
.
Ngày hôm qua.
.
.
Là kỷ niệm hai tháng hai người quen nhau.
.
.