Cùng Nhau Trưởng Thành -Thanh Xuân Tươi Đẹp Nhất

Cùng Nhau Trưởng Thành -Thanh Xuân Tươi Đẹp Nhất

Cập nhật: 08/04/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 59,251
Đánh giá:                      
Truyện Teen
     
     

“Nhớ cẩn thận với Vân Lam”

Đây là lời cuối cùng mà Nguyệt nói với Lâm Lâm trước khi lên máy bay đi du học. Khi cô nhắc đến chuyện của Thảo Linh, Nguyệt chỉ cười nhẹ. Nguyệt thấy lòng mình trùng hẳn, chỉ lặng lẽ quay người đi: “Lẽ ra tôi phải biết điều này sớm hơn, vì có lẽ ngay từ đầu, tôi đã là một kẻ thế thân, hoặc là bị chính người trong nhóm trừ khử. Phương Dạ Lâm, Quách Lạc Lạc, xin lỗi…”

Sau khi sự việc lắng xuống, mọi chuyện bắt đầu trở về với nhịp điệu vốn có của nó. Cả lớp không còn “lùm xùm”, ngược lại có phần thân hơn trước. Thảo Linh thì chuyển sang lớp khác học. Vì suýt chút nữa là bại lộ nên Vân Lam tạm thời cũng im hơi lặng tiếng. Nhóm của Tiểu Tuyết lục đục nội bộ, người làm lộ đoạn băng thật sự đã bị nhỏ đuổi khỏi nhóm, dùng bạo lực đe dọa, không cho tiết lộ bất cứ thông tin gì. Còn về Lâm Lâm và Thiên Tỉ, mặc dù đã nói chuyện trở lại, nhưng cả hai vẫn còn khá ngại ngùng. Thiên Tỉ mỗi lần đều nói về chuyện học tập, cũng chỉ gọi Dạ Lâm, không mấy thân thiết. Lâm Lâm cũng ngại nên ít nói hẳn, nhưng tuyệt nhiên sẽ không “xù lông nhím”, tỏ vẻ vô tâm, đưa ánh mắt vô hồn nhìn cậu. Tự ý thức được bản thân là “con mồi” mà Tiểu Tuyết đang nhắm đến nên Lâm Lâm chỉ ngầm hợp tác với Hội Học sinh, cũng một phần là để dễ hành động hơn.

...

.

Câu chuyện thứ nhất: Tôi sao lại quen biết ba nam thần (kinh) như vậy chứ?!

Cảnh Sơn, Bắc Kinh, 4 giờ 30 phút sáng…

- Các em chuẩn bị nhanh nhanh rồi trật tự lên xe đi. Mười lăm phút nữa chúng ta sẽ khởi hành. - Tiếng của giáo viên phụ trách vang lên gọi học sinh tập trung.

Đây là một chuyến đi từ thiện do trường tổ chức, mỗi năm đều có, nhằm nâng cao ý thức, hiểu biết cũng như là tinh thần tương thân tương ái cho học sinh sơ trung và cao trung. Vì năm nay số lượng học sinh đăng kí tham gia tăng nên trường đã chia ra hai hướng, một hướng ra ngoại thành phía đông, một hướng ra ngoại thành phía tây, lần lượt đến bốn cô nhi viện để làm từ thiện, mỗi nơi hai xe. Ngoài ra lần này còn có sự hợp tác với các em nhỏ ở các trường tiểu học trong thành.

Lâm Lâm, Trần Tường và ba thành viên của TFBOYS tập trung ở khu vực xe số hai, đến một cô nhi viện nhỏ ở Thuận Nghĩa (1). Đi cùng xe với năm người còn có Vân Lam, hai giáo viên phụ trách và hơn nửa lớp Lâm Lâm học. Sáu người cùng một xe không phải là trùng hợp, đây là do Trần Tường, Hội trưởng Hội học sinh nhúng tay vào (2). Mục đích là để nhử Vân Lam, đồng thời tách ly Tiểu Tuyết với ả. Hiện tại, Tiểu Tuyết đang chờ ở xe số một.

Mặc dù nói là tập trung, nhưng Lâm Lâm và ba con người kia thì vẫn đang ồn ào, chưa lên xe.

- Êy, Ốc nhỏ, lát hồi lên xe em ngồi với anh nha! - Tuấn Khải khều vai cô, cười lộ răng khểnh nói.

- “Ốc nhỏ” gì chứ? Xíu nữa cậu nhất định không được ngồi với anh ấy, lên hàng ghế giữa ngồi với tớ. Tớ cho cậu ngồi gần cửa sổ.

- Wei, Nhị Nguyên, em tại sao lại không cho anh ngồi với em ấy chứ?

- Cậu ấy bị say xe, anh hay bị hạ đường huyết, làm sao chăm cho cậu ấy? - Nguyên Nguyên vội đáp lại Tuấn Khải. Đoạn, cậu quay sang giữ lấy cổ tay Lâm Lâm, - Nghe tớ, nhất quyết không được ngồi với Đại ca.

Tuấn Khải cũng không vừa, vội giành người lại: “Em bị viêm phế quản thì làm sao lo cho Lâm Lâm? Còn dám chê anh?!

” Hai người bắt đầu đấu võ mồm, lại còn mang cả sức khỏe của nhau ra để giành người, Lâm Lâm và Thiên Tỉ chỉ có thể đứng bên lắc đầu, lau mồ hôi. Nhưng mà mấy cái đó thì có liên quan gì tới việc ngồi chung chứ? Thật là…! Cả hai cũng đã lớn rồi mà, mười lăm mười sáu chứ có phải ít đâu. Như trẻ con!

Trong lúc họ cãi nhau, đột nhiên Thiên Tỉ đi đâu mất, để một mình cô ở lại chịu trận. Hai người họ thì vẫn cứ cãi, tưởng như muốn bay vào vật nhau một trận.

- Chú muốn giành với anh sao?

- Phải đó!

- Được rồi, đến đây! Mau nhào vô, anh chiều tất!

- Hảo, lần trước thua anh, lần này em phải báo thù. Nhất định không nương tay đâu!

“Được”, Tuấn Khải giọng chắc nịch. Cả hai bắt đầu nhào vô. Chứng kiến cảnh này, nội tâm Lâm Lâm thật sự đã gào thét “Bốc hỏa rồi! Đánh nhau rồi! Ai đó mau dập lửa, mau dập lửa!

”. Cơ mà chưa đầy một giây sau thì nội tâm cô lại sụp đổ mất rồi…

=_=”

- Kéo! Búa! Bao! … Kéo! Búa! Bao!

- Hahaha! Anh thua rồi! Hahaha!

Nguyên Nguyên vừa thắng đã phá lên cười, lại còn đặt biệt vui vẻ, chọc Tuấn Khải mặt đen như đít nồi. Lâm Lâm thì nhìn hai người, biểu tình ngàn chấm. Bốc hơi lời! Hai người này, trẻ con hết sức! Cơ mà rất đáng yêu nga~

- Cầm lấy! - Thiên Tỉ từ đâu xuất hiện, ném cho Lâm Lâm một trái quýt. Cậu cuối cùng cũng về rồi, vừa hay kéo Lâm Lâm ra khỏi cái “hố sa mạc”.

Bị giật mình, Lâm Lâm ngước lên nhìn cậu, thắc mắc hỏi:

- Bọn họ như vậy đã bao lâu rồi?

Thiên Tỉ cười mỉm, để lộ đồng điếu nhỏ rồi tiến lại hai người kia, thanh âm trầm ấm khẽ ngân như tiếng nhạc mùa thu du dương:

- Hai người bọn họ chính là như vậy đấy! Bản thân tôi cũng có lúc thế… Rồi cậu cũng quen thôi…

“Wo de ma ya!

~”, nội tâm Lâm Lâm thật sự là sụp đổ tập hai rồi. Câu trả lời của cậu sao có thể đặc biệt, đặc biệt, đặc biệt liên quan như vậy chứ?! Trong một khắc liền bị bọn họ làm cho loạn, có phải là quá lợi hại rồi không? Mọi người trong trường tung hô họ là “Nam thần”? Vâng, là “Nam thần kinh” thì đúng hơn! Lâm Lâm bấy giờ chính là đang tự hỏi bản thân làm sao có thể quen được ba con người này, thật sự là khiến cô không nói nên lời. Chỉ hận không thể hét lên rằng “Ai? Là ai đã giấu đĩa bay của họ? Mau trả họ về hành tinh mẹ, nhanh!

Quay lại với ba con người có tâm hồn trẻ con kia, Thiên Tỉ cầm lấy tay hai người anh em rồi đặt vào hai trái quýt. Nếu hai người họ còn chơi “xỉn xầm” thế này thì chẳng biết khi nào mới xong, nên cậu vội lôi cổ họ, nói: “Được rồi! Bốn người chúng ta xuống ghế cuối ngồi, không cần giành.

” Chí ít thì cậu cũng còn một chút sáng suốt a~

Từ cửa sổ bên phải tới cửa sổ bên trái, chỗ ngồi của họ lần lượt là Thiên Tỉ, Tuấn Khải, Nguyên Nguyên và Lâm Lâm. An vị ở hàng ghế cuối, Nguyên Nguyên bấy giờ mới chịu yên, vội hỏi:

- Thiên Thiên, cậu lấy mấy trái quýt này ở đâu vậy?

- Phải đó, còn sớm thế này, làm gì có ai bán mà em mua vậy?

- Sợ mọi người trong đoàn bị say xe nên chiều hôm qua em đã đi mua rồi. Nhưng mà ba lô của em nhỏ quá nên để tạm ở chỗ Tường ca đó! Bên trong đó còn có dầu gió, thuốc chống say xe, túi đựng rác nữa.

Nghe cậu nói, mọi người khẽ gật gật đầu. Thiếu niên nhỏ này thật sự là quá ấm áp rồi!

.

.

.

Chuyến xe rồi cũng lăn bánh. Lâm Lâm mở hi hí cửa sổ, tận hưởng làn gió thu bên ngoài. Bất giác hình ảnh một Phương Dạ Lâm dịu dàng cùng mùi hương thoang thoảng trên tóc khiến ba người con trai như say đắm. Khi bình minh vừa lên, rọi chiếu luồng ánh sáng nhè nhẹ qua khung cửa sổ lại càng làm bật lên nét đẹp ẩn sâu trong cô gái nhỏ. Hàng lông mi dài cong khẽ động như một màn sương mỏng, tưởng chừng có thể hòa tan bất cứ lúc nào, thật rất thu hút người. Ẩn sau hàng mi đó là một đôi mắt nâu rất sâu. Trước những ánh nắng ban mai đầu tiên, đôi mắt ấy thật đẹp và sáng, lại trong veo như hạt ngọc. Cái mũi cô tuy không cao nhưng rất thẳng, hài hòa giữa khuôn mặt hơi tròn đó. Cuốn hút nhất ở Lâm Lâm chính là đôi môi, một đôi môi đỏ hồng tự nhiên, vừa nhìn liền khiến người ta muốn cắn một cái.

Hình ảnh Lâm Lâm tựa đầu vào khung cửa sổ, an an tĩnh tĩnh, nhỏ bé đến mức chỉ muốn ôm trọn trong vòng tay, dùng hết sức lực mà bảo vệ. Ba người họ, những thiếu niên toàn thân phát ra ánh hào quang, không hẹn mà cùng hướng mắt về một người con gái, bất giác lại nổi lên cái mong muốn điên rồ là có thể cướp lấy quyền lực của thần thời gian, để nó có thể trôi chậm một chút. Như vậy thì cả ba sẽ có thể được tận hưởng cái gọi là thanh xuân bình thường nhất, cảm nhận được cái gì gọi là tình cảm ngây ngô thời niên thiếu…

Đường dài mệt mỏi, Lâm Lâm không tránh khỏi nôn mửa, nhưng rất nhanh sau đó cũng an tĩnh đánh một giấc trên vai Nguyên Nguyên. Cảm giác của cậu, tất nhiên là có chút thích thích, nhưng lại đặc biệt thảm hại. Khác với lúc ở sân sau, ngồi trên xe thế này cậu chẳng thể cử động nhiều, đã thế lại còn đụng phải ánh mắt cực kì thân thiện của hai người anh em. Phen này trở về, chắc là cậu không ổn rồi!

.

.

Câu chuyện thứ hai: Cô nhi viện Thiên Sứ.

Sau hơn hai giờ đồng hồ, hai chuyến xe cũng đến được cô nhi viện Thiên Sứ ở Thuận Nghĩa. Nơi này tồn tại cũng bảy tám năm, tổng quan có thể nói là không tồi, nhưng mà số người ở đây thì khá nhiều, cũng tầm một trăm mấy mươi người. Chỉ có khoảng mười mấy, hai mươi giáo viên sống ở đây, phần còn lại là các em nhỏ. Vì các em khá đông nên việc chăm sóc cũng trở nên khó khăn, đôi khi chỉ có thể qua loa, khiến cho các em lớn hơn có mấy phần thiệt thòi so với mấy bé nhỏ. Nói về nhà tài trợ hiện tại của cô nhi viện này, tính đến nay cũng được bốn năm năm, nhưng vì gặp vài vấn đề tài chính nên khoản tiền tài trợ cũng giảm hẳn. Tiền bồi dưỡng của nhà nước có khi không đủ, cô nhi viện Thiên Sứ cũng sắp không trụ nổi nên những năm gần đây mới đặc biệt cần tới sự giúp đỡ từ nhiều nơi như thế.

Về các em nhỏ sống ở cô nhi viện Thiên Sứ, gia cảnh của chúng thật sự rất tội nghiệp. Có nhiều em bị dị tật bẩm sinh hay từ nhỏ mang bệnh mà bị cha mẹ bỏ lại; cũng có em từ nhỏ mồ côi, sống lăn lóc ngoài đường được các cô mang về nuôi. Còn có em bị ngược đãi, lạm dụng sức lao động, sau khi được cứu thoát cũng về đây sống. Lại có em vì gia đình không có điều kiện mà được gửi lại.

.

. Mặc dù cuộc sống không đủ đầy như bao người, nhưng các em ấy vẫn rất vui vẻ hòa thuận với nhau. Khi đoàn xe vừa đến, ánh mắt chúng sáng rực lên, đôi môi nở nụ cười ngây thơ. Chúng là những tiểu thiên sứ nhỏ, giống như chính cái tên của cô nhi viện này vậy.

Thật ra, con số đó cũng chỉ là thống kê hiện tại. Các em đã được nơi này cưu mang thật sự là nhiều không đếm xuể. Tất cả chúng hiện tại đều đã trưởng thành, vui vẻ với cuộc sống mới, có người ra ngoài lập nghiệp, có người được nhận nuôi và cũng có người lựa chọn ở lại, tiếp tục truyền hơi ấm cho những mảnh đời khác…

.

.

.

Mọi người trong đoàn sau khi tìm hiểu một chút về cô nhi viện Thiên Sứ thì tập trung lại nhận “nhiệm vụ” cũng như là thể lệ của cuộc thi nhỏ. Để khỏi rắc rối, hai xe lập thành hai đội là A và B; và nhiệm vụ là thực hiện bữa cơm cho các em nhỏ ở đây cũng như là tổ chức cho các em chơi trò chơi. Vì cô nhi viện có hai gian bếp, một cũ một mới, nên để công bằng, hai người đại diện của hai đội sẽ lên rút thăm. Và với vận may của Vương Nguyên thì đội B đã phải chuẩn bị cơm trưa cho các em ở gian bếp cũ với bếp củi. Ngoài ra, mỗi đội còn phải thực hiện nhiệm vụ cùng với các em ở trường tiểu học. Đội thắng cuộc sẽ là đội có được nhiều phiếu bầu từ các em nhỏ ở cô nhi viện, và ngược lại, số phiếu thấp hơn sẽ là đội thua cuộc. Và cuối cùng, hình phạt dành cho đội thua cuộc là rửa chén.

Hiện tại là 8 giờ 10 phút, sau khi chia nhóm, tìm hiểu về nhiệm vụ thì đội B gặp phải một chút trục trặc trong việc đồng nhất ý kiến cũng như là phân công công việc.

- Uầy, Vương Nguyên học đệ, tay của em sao lại xui như vậy chứ? Bây giờ lại phải lay hoay với cái gian bếp củi nhỏ xíu này.

Nguyên Nguyên cười trừ nhìn vị học tỷ vừa mới lên tiếng. Lỗi có phải tại cậu đâu chứ, chỉ tại cái tờ giấy viết chữ “bếp mới” không bay vào tay cậu thôi mà. Nguyên Nguyên vội chuyển chủ đề:

- Hihi! Mọi người mau bầu trưởng nhóm đi nè! Em đề cử Khải ca trước nha! - Vừa nói, Nguyên Nguyên vừa chỉ tay về phía Tuấn Khải.

- Được đó, Tuấn Khải. Cậu quen việc làm trưởng nhóm rồi, lần này phiền cậu trở thành người dẫn dắt cho chúng tôi a~

- Ờ… ừm… - Bỗng dưng “bị” đề cử, Tuấn Khải có chút ấp úng. Anh tiếp, - Vậy… mọi người chia ra thành nhóm nhỏ rồi hoàn thành nhiệm vụ nha. Ừm… một nhóm phụ trách nấu ăn, một nhóm giúp các giáo viên ở đây đi tổ chức trò chơi cho các em…

Vừa dứt câu, hầu hết tất cả những bạn đi cùng đều giơ tay xung phong đi chơi với các em nhỏ. Tuấn Khải đành miễn cưỡng phân chia nhóm phụ trách nấu ăn: “Ở đây có bạn nào biết sử dụng bếp củi không? Nếu có thì vào nhóm nấu ăn làm cơm trưa nha!

- Dạ Lâm, cậu biết dùng bếp củi không? - Thiên Tỉ cao lãnh cuối cùng cũng quay sang Lâm Lâm nói vài câu.

- Ờ… biết một chút. Lúc bé tôi có thấy mẹ dùng qua rồi.

- Khải ca, Lâm Lâm nói biết dùng bếp củi! - Nguyên Nguyên vừa nghe cô nói xong liền nhanh miệng báo cáo.

- Vậy, Lâm Lâm, em phụ trách mảng nấu ăn nha!

Trước bao nhiêu người, Lâm Lâm thật chẳng dám ý kiến với Tuấn Khải. Cô chỉ đành liếc xéo Nguyên Nguyên, biểu tình như kiểu muốn “bép” chết cái tật nhanh miệng của cậu.

- Vậy, em cũng nên giúp một tay rồi. - Vân Lam lên tiếng.

Cô và Vân Lam phụ trách nấu ăn, một số bạn khác cũng tham gia. Rất nhanh sau đó, cả đội cũng phân công xong nhiệm vụ. Cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, cô vội hỏi Tuấn Khải:

- Nhiệm vụ chia xong rồi, Tuấn Khải, nhóm ba người các anh sẽ làm gì vậy?

- Bọn anh… - Tuấn Khải ngập ngừng một chút rồi cùng hai đứa em đồng thanh, - Bọn anh đi chơi a~

- Ể? Mấy người tụi em phải nấu ăn, vậy mà các anh lại ung dung đi chơi sao? Tuấn Khải, anh là nhóm trưởng mà.

- Tại cậu nấu ăn ngon, thế nên đâu cần mấy người bọn tớ. Chỉ sợ khi vào đó phá banh luôn cái bếp của mấy cô ở đây thì nguy. - Nguyên Nguyên vội chống chế.

Lâm Lâm lại lườm cậu. Đây là lần thứ hai trong ngày mà Lâm Lâm muốn bép chết cái tên Vương Nguyên này. Chỉ được cái dẻo miệng, viện lý do!

- Xí! Mặc kệ các cậu! Thật tức chết tớ mà!

- Cái này là do cậu nói a~

- Nhưng mà trước khi bắt tay vào làm phải đi tìm các em ở trường tiểu học đã…

----------------------------------------------------------

(1): Thuận Nghĩa khu thuộc khu vực ngoại ô gần, là một quận cận nội thành của thủ đô Bắc Kinh. Còn về cô nhi viện Thiên Sứ thì không có thật đâu, đây là do mình nghĩ ra thôi.

(2): Kế hoạch của Hội Học sinh là loại từng người từng người của Hội Nam thần. Thế nên lần này đi từ thiện Trần Tường mới cực công sắp xếp như vậy.

Chuyện thứ ba: Tôi thích sự đơn giản - Tây Qua.

Lâm Lâm cùng ba thành viên TFBOYS dạo vài vòng qua hậu hoa viên của cô nhi viện Thiên Sứ tìm các em nhỏ ở trường tiểu học. Đi được một lúc, cô liền giật mình nhớ ra vài chuyện mà hỏi ba người:

- Khải ca, trường tiểu học tham gia cùng chúng ta là trường nào vậy?

- Là trường tiểu học Bắc Kinh, cách Cảnh Sơn khoảng hai mươi phút đi bộ. - Tuấn Khải nói.

- Tham gia cùng chúng ta là các em lớp sáu, nghe nói cả đoàn có khoảng ba mươi em…

Thấy Thiên Tỉ biết khá rõ, trong khi bản thân một chút cũng không, Nguyên Nguyên liền hỏi cậu làm sao biết nhiều như vậy. Thiên Tỉ liền cười mỉm, úp úp mở mở nói: “Tớ có tai mắt!

- Phải rồi, Lâm Lâm, buổi trưa của các bé ở đây em định nấu món gì vậy?

Lâm Lâm nhìn Tuấn Khải rồi lắc đầu. Kinh phí nhận được không phải là quá ít, cũng chẳng phải là phân vân lựa món để giành chiến thắng. Vấn đề to bự đang ngự trị trong đầu Lâm Lâm là phải nấu một món gì đó mà tất cả các em đều “ăn được”, hơn nữa là phải ăn rất ngon miệng. Cô xem qua rồi, có nhiều em ở đây phải ngồi xe lăn hay nằm liệt một chỗ, ý thức cũng không được tốt, thế nên cô phải làm món gì đó khiến cho các em có thể ăn một cách vui vẻ, đồng thời còn phải cảm nhận được hương vị của nó. Chậc! Vấn đề này thật không dễ dàng gì nên cô nghĩ mãi vẫn chưa ra. Bất giác lại nảy ra một ý kiến nho nhỏ:

- Nè, mọi người nói xem, đội A sẽ nấu món gì nhỉ?

- Hay là để anh đi xem thử. - Tuấn Khải đề nghị.

- Cũng được… - Lâm Lâm đang suy nghĩ liền ậm ừ vài tiếng.

Nghe tới ăn, Nguyên Nguyên mắt sáng rỡ, vội vã chạy theo người anh của mình, để lại hai người kia còn đang ngơ ngơ ngác ngác. “Ăn gì mà chạy nhanh vậy?”, hai người nghĩ thầm. Sau khi Tuấn Khải và Nguyên Nguyên đi khuất, Lâm Lâm ngước nhìn Thiên Tỉ:

- Sao cậu biết nhiều vậy? Bộ cậu là người của Hội Học sinh hả?

- Đâu có! Tôi chỉ là phụ giúp Khải ca một chút. Làm lớp phó thôi cũng đủ phiền rồi.

Lâm Lâm khẽ “ờ” một tiếng. Song, cô lại hỏi tiếp: “Trường chúng ta năm nào cũng tổ chức làm từ thiện hả? Lại lấy cả ngày thứ bảy? Vậy mà còn bắt mặc đồng phục thể dục nữa…”

- Là truyền thống. Chuyến đi thường được tổ chức vào ngày thứ bảy thứ ba của tháng mười và tháng một. Còn vấn đề đồng phục là để tránh lạc. Cậu biết mà, có nhiều cô nhi viện ở rất xa, thuộc mấy vùng ngoại thành giống thế này, nên mặc đồ tự do các giáo viên sẽ không quản lý được. Bộ.

. cậu không thích hả?

- Không phải, chỉ là cảm giác có chút lạnh thôi… - Lâm Lâm khẽ cười.

Vừa dứt câu, cô thấy cổ mình ấm lên một cách lạ thường. Cô hơi cúi đầu rồi ngước lên, nhìn theo hướng bàn tay đang quàng chiếc khăn màu đỏ. Là Thiên Tỉ, cậu đã lấy khăn choàng của mình quàng lên cổ cô. Cậu cười mỉm, để lộ xoáy lê rất sâu bên má trái. Đoạn, cậu khẽ cất lên thanh âm trầm ấm bên tai Lâm Lâm, phả ra từng làn hơi nóng ấm: “Nếu biết lạnh thì lần sau ra ngoài mặc nhiều một chút.

Cử chỉ của cậu sao lại ấm áp và ân cần như vậy chứ? Thật là, lỡ như cậu bị lạnh thì phải làm sao? Lâm Lâm nhìn cậu, môi mỏng khẽ mấp máy định nói thì lại bị nụ cười của cậu chặn lại. Ý định của cô, tất nhiên cậu hiểu nên mới như vậy. Kết quả lại khiến cô thấy ngại mà cúi đầu. Vội đổi chủ đề, cô lại hỏi tiếp: “Làm từ thiện để nâng cao tinh thần tương thân tương ái, vậy nếu như có người trong suốt sáu năm (2) học ở trường đều không tham gia thì sao?”

- Hầu hết các học sinh trong trường đều được đi ít nhất là một lần. Vì ban đầu có ít người tham gia nên đều là bắt buộc. Nhưng sau này thì khác rồi, việc đó chỉ dành cho những học sinh có hạnh kiểm không tốt thôi. Những người muốn tiếp tục tham gia thì có thể trực tiếp đăng kí. Cậu có thấy chuyến đi này không? Có hẳn tám chuyến xe đến bốn nơi, như vậy cũng đủ biết số người đăng kí tham gia tăng lên nhiều thế nào. Nếu như còn không rõ thì cậu có thể lấy Vương Nguyên nhi làm dẫn chứng thiết thực nhất. Năm nào có thời gian thì cậu ấy cũng tham gia, hơn nữa còn là người đăng kí đầu tiên. - Thiên Tỉ từ tốn giải thích.

- Còn Tiểu Tuyết và Vân Lam?

- Đều giống Vương Nguyên nhi.

- Thật sao?

Thiên Tỉ “ừ” một tiếng. Sau đó liền hỏi cô có muốn xem thử không. Vấn đề này, tất nhiên là cô muốn biết rồi, thế nên liền nhanh chóng gật đầu. “Đi thôi!

”, Thiên Tỉ giục. Nhìn cậu đi phía trước, Lâm Lâm cảm thấy đặc biệt khó hiểu. Trước đó hỏi gì cũng đều tường tận giải thích, quay mặt một cái liền lạnh nhạt, kiệm lời. Thế giới này, con trai mới đúng là khó hiểu! Nhưng mà cô cũng đâu biết, có người đang sắp ngại chết rồi nên mới thành ra như vậy. Thiên Tỉ đối với con gái vẫn là có chút nhát a~

Thiên Tỉ dừng lại ở đám đông lớn nhất. Trước mắt hai người là hình ảnh một thiếu nữ đang ngồi xổm chơi với những đứa trẻ. Nhỏ vận trên người bộ đồng phục thể dục màu nhạt, mái tóc xoăn dài từ lâu đã được búi cao gọn gàng. Nở một nụ cười ôn nhu nhìn những đứa trẻ, trong đôi mắt nhỏ lại hiện lên tia ấm áp, cưng chiều. Phong cảnh này, thoạt nhìn liền khiến người ta mê đắm.

Vũ Tiểu Tuyết như vậy, liệu có ai tin nhỏ là người xấu không? Có lẽ không, nhưng từ lâu Lâm Lâm đã đứng ngớ người, một lần nữa bị vẻ đẹp của Tiểu Tuyết cuốn hút, miệng liên tục khen, thanh âm rất nhỏ rất nhỏ: “Thật đẹp… Thật đẹp…”

- Cậu sao vậy?

Lâm Lâm vẫn dán mắt vào phong cảnh trước mặt, chẳng buồn liếc nhìn Thiên Tỉ dù chỉ một cái. Đoạn, cô dùng giọng điệu ngưỡng mộ nói với cậu: “Tôi không sao. Vũ Tiểu Tuyết… Cậu xem, cô ấy có phải rất đẹp, rất hoàn mĩ không? Được một người như cô ấy theo đuổi, chắc các cậu vui lắm, đúng không?”

- Đúng là cô ấy rất đẹp, cũng rất hoàn mĩ. Nhưng tôi thì không thích.

- Tại sao vậy? - Nghe Thiên Tỉ nói, Lâm Lâm ngạc nhiên đưa đôi mắt nâu to tròn nhìn cậu, - Tôi cảm thấy cô ấy đối với các cậu đều rất “dụng tâm” mà. Hơn nữa còn có phần tôn sùng, chiếm hữu. Chính là Hội Nam thần đó.

- Bởi vì tôi thích sự đơn giản… - Thiên Tỉ hơi ngừng lại, giữ lấy ba chữ ở cổ họng, “giống như cậu…”. Thế rồi cậu lại tiếp, - Cậu ngộ thật đó! Tôi chưa thấy ai lại tự đi đánh giá thấp bản thân mình như vậy, lại còn ngưỡng mộ người đang đối đầu với mình nữa.

- Ừm… Đúng là ngộ thật!

Cô là đang “tự vả” sao? Tự mình chê mình, cuối cùng liền mặc kệ cậu, quay mặt sang chỗ khác. Vô tình cô lại nhìn thấy cái gì đó ở phía xa liền vội bảo cậu cùng tới đó. Trước mắt Lâm Lâm là ba đứa trẻ, một gái hai trai. Nhìn quần áo trên người có thể thấy hai bé trai là học sinh tiểu học. Bọn chúng đang cãi nhau, còn bé gái thì đang ngồi khóc dưới đất. Thằng nhóc đứng bên trái trông rất quen, nó đỡ bé gái đứng dậy, quát lớn: “Cậu làm gì vậy? Sao lại xô ngã em ấy chứ?”

- Ai biểu thứ bẩn thỉu đó cứ đeo theo tôi? Tôi xô ngã nó thì liên quan gì cậu?

- Chúng ta đến đây là để học tập, chơi với các em chứ không phải đi…

- Cậu đang định lên mặt dạy đời tôi à? Thứ còn chưa đủ mười một tuổi như cậu có tư cách gì để nói chuyện với tôi chứ. - Thằng nhóc bên phải vội chen ngang.

- Cậu cũng mới được mười một tuổi một ngày thôi mà, bảy ngày nữa thì tôi cũng bằng cậu. Chúng ta học cùng cấp, như nhau thôi.

- Nói gì thì nói tôi vẫn lớn hơn cậu. Đợi tới lúc cậu được mười một tuổi thì hãy nói chuyện với tôi. - Thằng nhóc bên phải vênh mặt. Đoạn, nó nhếch mép cười, - À à… hay là cậu thấy nó nghèo như cậu nên mới ra sức bảo vệ nó? Tội nghiệp chưa? Chậc! Chậc!

“Cậu…”, thằng nhóc bên trái chưa kịp nói hết thì Lâm Lâm đã vội vào can:

- Được rồi, được rồi, đừng cãi nhau nữa! Nè, hai nhóc tên gì vậy?

“Tỷ tỷ cứ gọi em là Tây Qua”, thằng nhóc bên trái lễ phép.

“Tây Qua… Tên nghe quen quen”, Lâm Lâm nghĩ thầm.

- Hòa An. - Trái với vẻ lễ phép của Tây Qua, thằng nhóc kia nói trống không.

Lâm Lâm hơi lườm Hòa An, lòng thầm nghĩ trẻ em ngày nay chắc là bị chiều hư hết rồi. Đoạn, cô ngồi xổm xuống, lấy từ túi ra một viên kẹo đưa cho bé gái, giỗ nó nín khóc. Xong, cô lại quay sang, khéo léo dỗ ngọt thằng nhóc Hòa An khó ưa này: “Chị thấy Tây Qua nói đúng đó. An An, nhóc phải biết quan tâm các em nhỏ này một chút, không được xô ngã em nữa. Em ấy vì thấy thích nhóc nên mới đeo theo nhóc như vậy đó!

- Ai cho chị gọi tôi An An ngọt xớt như vậy chứ?

- Tỷ tỷ kẹo ngọt! - Tây Qua bỗng dưng reo lên khiến cô giật mình. - Tỷ còn nhớ đệ không?

Lâm Lâm ngẫm nghĩ một chút, quả thật Tây Qua, cái tên này quen lắm. Có vẻ như từng gặp qua.

- Đệ nhớ hồi đầu tháng chín tỷ tỷ bị lạc… - Tây Qua vội nhắc.

À à, cô nhớ rồi, tại thằng nhóc này mà cô vào nhầm nhà của tên “dở hơi” nào đó, kết quả liền cãi nhau một trận. Cơ mà nhóc Tây Qua nói như vậy có chút không hay a. Bị lạc, lỡ như có người nào nghe được chắc cô độn thổ cũng không kịp mất!

- Thì ra là cùng một phe…

- Dạ Lâm! - Rề rà phía sau, cuối cùng Thiên Tỉ cũng tới. Hòa An định nói gì đó, thấy cậu liền im bặt luôn.

- Thiên Thiên ca! Em tìm anh nãy giờ a~ - Tây Qua lại reo lên.

- Thì ra em ở đây, Tây Qua. Đã lâu không gặp.

Lâm Lâm và Hòa An nhìn hai con người đang diễn cảnh huynh đệ lâu ngày không gặp đến phát chán. Tây Qua thì cười tươi như hoa, còn Thiên Tỉ thì ôn nhu xoa đầu. Sến súa! Ai nhìn cũng biết họ thân nhau nên Lâm Lâm cũng không hỏi. “Tai mắt” mà Thiên Tỉ nói lúc nãy chắc cũng là nhóc Tây Qua này. Cùng lúc, hai cái tên nhoi nhoi kia cũng trở về, vậy mà rất nhanh sau đó liền hợp bọn với Thiên Tỉ.

Vui vẻ một lúc, mấy người bọn họ cũng trở về với chuyện chính. Tuấn Khải báo cáo:

- Đội A nấu cháo thịt đó, hơn nữa cũng đã đi chợ rồi. Chúng ta trở về bàn bạc đi là vừa.

“Ừm”, trừ Hòa An thì mọi người đều đồng thanh. Tây Qua dắt theo bé gái rồi tham gia đội B cùng với TFBOYS. Họ cùng nhau cười nói rất đắc ý. Có vẻ là câu kéo được thêm các em tiểu học khác rồi nên mới như vậy. Lâm Lâm cũng lẽo đẽo đi theo, nhưng chưa kịp bước thì đã bị người ta kéo áo lại…

- Tôi tham gia nữa… có được không? - Hòa An đưa ánh mắt năn nỉ nhìn Lâm Lâm.

- Cũng được. Nhưng nhóc phải xưng hô chị em cho đàng hoàng. Còn nữa, lúc xin hay nhờ người khác làm gì thì phải nói “làm ơn…”

Hòa An ngượng ngùng quay mặt sang bên rồi lại phụng phịu má nghe theo Lâm Lâm: “Tỷ tỷ… Làm ơn… cho em tham gia với…”

- Như vậy có phải tốt hơn không? - Lâm Lâm cười xòa.

--------------------------------------------------------

(1) Tây Qua: Nhóc này từng xuất hiện ở chương 2. Là hàng xóm trước của Thiên Tỉ, quan hệ giữa cả hai cũng khá tốt. Và cũng vì nhóc này mà Thiên Tỉ mới vòi mẹ có em a~ (Nhóc sinh tháng 10).

(2) Cảnh Sơn là trường sơ trung + cao trung, nên nói là sáu năm học.

Chuyện thứ tư: Em sẽ đi.

Mọi người trong nhóm phụ trách nấu ăn quây quần lại, ngoài ra còn có cả Tây Qua và TFBOYS. Họ cùng bàn bạc về món ăn sẽ nấu. Có người nói làm cơm chiên dương châu, nhưng như vậy thì quá khô khan. Có người lại nói nấu mì, thế này thì chỉ có những bé lớn ăn được. Lại có người nói nấu cháo, vừa nhạt, lại trùng ý tưởng. Chọn tới chọn lui, vấn đề nhỏ cũng trở nên khó khăn!

“Hoành thánh!

”, Tây Qua và ba người TFBOYS cùng đồng thanh làm cả bọn được một phen giật mình. Ngẫm nghĩ một lúc, hoành thánh chính là món phù hợp nhất. Lâm Lâm cùng Vân Lam liền viết tên các nguyên liệu cần mua ra giấy, sau đó chia ra cho mọi người đi chợ.

Sau khi trở về, cô phân công cho các bạn trong nhóm xử lý nguyên liệu đã mua. Bấy giờ cô mới phát hiện, trong bếp không có củi. Trong lúc cô đang loay hoay, Hòa An lại từ đâu chạy tới, kéo áo Lâm Lâm nói nhỏ:

- Lâm Lâm tỷ, em biết kho để củi ở đâu. Để em chỉ đường cho.

Thằng nhóc chỉ đường cho Lâm Lâm, sau đó thì nhanh chóng “chuồn” đi chơi. Cô nhìn Hòa An rồi cười nhẹ, thằng nhóc cứ như chú sóc nhỏ, rất nhanh liền khuất sau bóng cây, thật đáng yêu! Chợt, điện thoại cô rung lên. Có tin nhắn mới, là của Trần Tường.

[Tiểu Tuyết định nhốt em trong kho củi, tạm thời đừng đến đó.

]

[Tiểu Tuyết?]

[Phải, lúc nãy anh thấy cô ta đem củi cất trở lại kho, còn luôn miệng nói sẽ nhốt em trong đó cho bỏ tật ve vãn Thiên Tỉ. Tốt nhất là đừng đi, chuyện lấy củi cứ để cho anh.

]

[Như vậy thì em càng phải đi. Đây là cơ hội tốt đó.

]

[Lâm Lâm, em điên rồi hả?]

[Không sao đâu! Anh đừng lo. Lúc em bị nhốt anh sẽ giúp em mà, phải không? Giúp em gọi mọi người đến làm chứng.

]

Nhắn xong tin nhắn cuối, Lâm Lâm lập tức tắt điện thoại đi đến kho củi.

Bên chỗ Trần Tường…

- Anh gì đó ơi… Anh có cần em giúp không?

- Là Hòa An à. Nè, em đừng phá anh. - Trần Tường vội đáp lại thằng nhóc.

- Lúc nãy có một chị trong nhóm, tên là gì ấy… À, tên Vân Lam nhờ em gọi Lâm tỷ ra kho củi, trông mặt không tốt lành gì…

Nghe thằng nhóc nói, Trần Tường giật mình, giữ lấy vai nó hỏi lại. Hòa An vẫn giọng chắc nịch nói với anh là Vân Lam. Bấy giờ anh sững người, ai cũng biết Vân Lam với cô có hiềm khích lớn, lần này cô lại đến kho củi một mình, không phải rất không ổn sao? Thời gian có hạn, anh không dám chần chừ, nhưng anh còn phải gọi mọi người đến nữa. Chợt, anh liếc sang Hòa An: “Nhóc giúp anh một chuyện có được không?”

- Được. Nhưng có điều kiện.

- Điều kiện gì cũng được. Nè, em giúp anh đi gọi các anh chị trong nhóm chúng ta ra kho củi có được không?

- Được. Điều kiện của em là… - Thằng nhóc nói nhỏ vào tai Trần Tường.

Anh gật gật đầu, nói với nó sau khi xong việc thì cứ tìm Lâm Lâm lấy. Còn anh thì nhanh chóng chạy tới kho củi.

Chuyện thứ năm: Để cho tớ.

…30 phút trước…

- Tiểu Tuyết, cậu đang làm gì vậy?

Vân Lam vừa bước chân vào gian bếp cũ đã thấy Tiểu Tuyết đang loay hoay với mấy đống củi trong đó. Vừa nhìn thấy ả, đống củi trên tay nhỏ rơi xuống đất. Nhanh chóng đến bên ôm lấy ả, Tiểu Tuyết nói trong nước mắt: “Lam, Lam… Tớ muốn xử lý Phương Dạ Lâm… Tớ…Vừa nãy tớ thấy nó đi cùng Thiên Tỉ, trên cổ còn choàng khăn của cậu ấy. Lúc nó trả lại khăn, cậu ấy ôn nhu nhìn nó, trên môi còn nở một nụ ấm áp hiếm thấy. […] Cậu nói xem, có phải Thiên Tỉ thích nó rồi không? Có phải tớ không còn cơ hội bên cạnh cậu ấy nữa không? Tớ phải nhốt nó vào kho củi, tớ phải xử nó…”

Nhìn thấy Tiểu Tuyết khóc nấc trong vòng tay của mình, mặt Vân Lam đanh lại, toàn thân nóng như lửa đốt. Đoạn, ả đưa bàn tay vuốt nhẹ lên lưng thiếu nữ đang vùi đầu trong ngực mình mà an ủi:

- Tiểu Tuyết ngoan, bình tĩnh lại đi, cũng đừng khóc nữa. Thiên Tỉ chỉ là nhất thời bị nó mê hoặc thôi. Cậu vẫn còn cơ hội mà. Hơn nữa trong ngàn người vạn người cũng chỉ có cậu là xứng với Thiên Tỉ nhất thôi, biết không?

Tiểu Tuyết rút đầu khỏi ngực Vân Lam, tay dụi dụi mắt hỏi ả có thật không. Ả liền mỉm cười nhìn nhỏ, giọng chắc nịch khẳng định. Đoạn, ả tiếp:

- Cậu nhớ nó từng khiến tớ mất mặt trước lớp không? Thế nên chuyện lần này cậu cứ để cho tớ, tớ nhất định sẽ cho nó biết tay. Nè, nếu như cậu còn ở đây thì các bạn ở đội A sẽ lo lắng lắm đó. Bây giờ thì đừng khóc nữa, cậu cứ trở về chờ tin tốt của tớ là được.

- Lam, chỉ có cậu là tốt với tớ nhất thôi.

Chuyện thứ sáu: Bại lộ.

Như chỉ dẫn của nhóc Hòa An, Lâm Lâm men theo con đường nhỏ phía sau cô nhi viện đến kho củi. Nấn ná ở ngoài một lúc, cuối cùng cô cũng bước vào trong. Toàn thân cảnh giác, Lâm Lâm chậm rãi quan sát xung quanh cũng như phía sau lưng. Nhưng nơi này ngoài củi ra thì chẳng có gì khác nguy hiểm nên cô cũng dẹp nỗi lo lắng sang một bên, bắt tay vào việc chính là lấy củi. Lời Trần Tường nói với cô chắc không đúng đâu, nếu thật sự như vậy thì bây giờ cô đã tiêu rồi; thiết nghĩ, Vũ Tiểu Tuyết kia cũng chỉ là nói đùa thôi!

Lâm Lâm gom củi lại thành bó, lúc khom người chuẩn bị mang đi thì thấy sau gáy đau nhói, sau đó thì ngất đi.

Không phải Tiểu Tuyết, là Vân Lam. Ả đã tới.

Sau khi đánh ngất Lâm Lâm, ả cận thận kéo cô đến một góc khuất phía sau đống củi rồi ra ngoài khóa cửa lại. Cầm lấy can xăng vừa mua được, ả mở nắp, miệng bắt đầu phát ra những thanh âm chanh chua: “Phương Dạ Lâm, tất cả đều do mày tự chuốt lấy. Ai bảo mày lo chuyện bao đồng, phá vỡ giới hạn của tao, lại còn ve vãn bọn họ, khiến bạn tao khóc… Lần này thì mày chết chắc rồi!

- Dừng lại đi, Vân Lam! - Trước khi ả bắt đầu đổ xăng ra thì Trần Tường đã kịp ngăn lại. Anh nhanh tay giật lấy can xăng, đẩy ả ngã sõng soài xuống đất.

Theo sau anh còn có TFBOYS. Ba người họ không nói gì, tạm nén sự tức giận mà nhìn quanh. Đoạn, Nguyên Nguyên giơ chân định đạp tung cánh cửa gỗ thì bị Tuấn Khải và Thiên Tỉ ngăn lại. Dù là việc gì thì cả ba cũng không thể nào phá hoại tài sản của cô nhi viện được, cuối cùng đành khó nhọc mở khóa cửa vào trong.

Thấy Lâm Lâm bất tỉnh dưới sàn, Thiên Tỉ liền ngồi xổm xuống. Hiểu ý, hai người anh em cũng nhanh chóng đỡ cô lên lưng cho cậu cõng ra ngoài.

- Cậu ấy bất tỉnh rồi.

Tiếng Nguyên Nguyên vừa dứt, Trần Tường liền lao tới xách cổ áo Vân Lam lên, đôi mắt hung dữ nhìn ả quát: “Nói! Cô đã làm gì Lâm Lâm hả?”

- Hội trưởng, tốt nhất là anh nên buông tay ra đi. Xem anh hành xử kìa, thật chẳng ra thể thống gì!

Trần Tường do dự buông tay. Ả liền chỉnh lại cổ áo sau khi được anh thả ra, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười khinh bỉ. Trông bộ dạng đó của ả, Nguyên Nguyên thật không thể kiềm chế, vội lên tiếng vạch trần:

- Đừng tưởng những việc xấu cô làm trong trường là không ai biết. Tất cả chúng tôi đều rất rõ, nhiều lần sử dụng bạo lực ức hiếp bạn học, lấy trộm bóp Thiên Tỉ rồi hết lần này đến lần khác đổ lỗi cho người khác. Còn lần này? Âm mưu hãm hại bạn học? Tôi nói không ngoa đúng chứ, Vân Lam?

- Biết rồi thì các cậu đã làm gì được tôi nào? Là do nó ngu, vừa vào trường đã đi lo chuyện bao đồng, hại tôi mất mặt trước bạn học… Lần này nó bị như vậy là đã nhẹ tay rồi. Lẽ ra phải để nó chịu đau đớn giày vò mới đúng. Nhưng mà tôi xử lý nó chắc nhiều fan của các cậu ngưỡng mộ tôi lắm. Là cái gì…? Tứ Diệp Thảo đúng không? Họ nhất định sẽ tôn sùng tôi vì đã giúp họ loại bỏ được một cái gai lớn. Các người nghĩ xem tôi nói có đúng không? Ông trời cũng là giúp tôi nên mới cho nó cùng đội với tôi nữa mà!

- Mau im miệng. Tôi cấm cô xúc phạm tới các Tứ Diệp Thảo như chúng tôi. Hạng người không có não như cô có tư cách gì để nói như vậy chứ? - Ba người TFBOYS chưa kịp lên tiếng bảo vệ fan của mình thì một vài học sinh là Tứ Diệp Thảo đã ra mặt đáp lại sự biến thái trong tư tưởng của ả.

Bạn học đi cùng xe và hai giáo viên trốn trong bụi cây cũng lộ diện. Tất cả đều hướng mắt về phía Vân Lam, trên mặt nổi đầy hắc tuyến, giận dữ bộc phát như lửa. Người đầu tiên trong đám đông lên tiếng là Trúc Như: “Không ngờ người trước nay chúng tôi luôn quan tâm, đối xử tốt lại là hạng người như vậy. Thật mất mặt!

- Phải, bọn tôi chỉ thấy kinh tởm hạng người như cô thôi. Tâm địa độc ác, mưu mô xảo trá!

- …

- Hừ! Trời không rảnh giúp những người như cô đâu. Thế nên đừng có đắc ý. Chuyện cùng xe cũng đều là sắp xếp cả!

Vân Lam xám mặt nhìn Nguyên Nguyên rồi lại nhìn Trần Tường với vẻ mặt đồng thuận bên cạnh. Chỉ có kẻ ngốc mới không hiểu những lời Nguyên Nguyên vừa nói. Và rất tiếc, Vân Lam không ngốc, ả quá thông minh để hiểu những lời đó nên mặt mày mới xám xanh như vậy. Tất nhiên, sau khi hiểu mưu đồ lật đổ Hội Nam thần của họ thì chắc chắn sau đó có ai hỏi gì thì ả cũng không khai, ra sức bảo vệ nó. Im lặng là cách tốt nhất mà ả có thể làm hiện tại.

- Khải ca, Nguyên nhi, chúng ta đưa cậu ấy đến phòng y tế của cô nhi viện trước đã. - Thiên Tỉ giục hai người anh em. Đoạn, đưa đôi mắt đã hằn lên tia giận dữ về phía Vân Lam, - Lần này thì không còn gì chối cãi nữa rồi. Vân Lam, tốt nhất là cô nên chuẩn bị tinh thần tiếp nhận kỉ luật của nhà trường khi trở về đi là vừa.

Sau khi TFBOYS rời đi, các bạn học cũng giải tán. Trần Tường báo cáo với hai giáo viên sau đó cũng đưa Vân Lam đi làm bản tường trình…

Chuyện thứ bảy: Bọn tớ là gia đình của cậu! - Xin lỗi.

Phòng y tế của cô nhi viện…

- Tỉnh rồi! Lâm Lâm tỷ tỉnh rồi! - Tây Qua và Hòa An vừa nhìn thấy cô tỉnh lại liền reo lên.

Vì để không làm gián đoạn chuyến đi, trừ hai thằng nhóc này và bạn học chứng kiến sự việc thì tất cả mọi người chỉ biết là Lâm Lâm vì bị mệt mà ngất đi.

Tuấn Khải ân cần hỏi han cô:

- Em không sao chứ?

- Em không sao. Chỉ là hơi nhói nhói sau gáy. - Vừa nói, Lâm Lâm vừa dùng tay sờ sờ sau gáy mình. Đoạn, cô đảo mắt nhìn mọi người rồi ngẩn ra, - Nhưng mà đã có chuyện gì xảy ra vậy?

Họ, bạn cùng lớp Lâm Lâm thở dài rồi cười nhẹ, đồng thanh nói lời xin lỗi khiến cô lại ngẩn ra. Thấy vậy, Nguyên Nguyên liền nhanh chóng kéo họ ra ngoài cho cô nghỉ ngơi.

Trong căn phòng nhỏ của cô nhi viện, Lâm Lâm ngồi nghe TFBOYS và hai thằng nhóc kể lại việc đã xảy ra. Kì thực là cô quá chủ quan rồi! Hội Nam thần kia không chỉ có một Vũ Tiểu Tuyết không dễ đối phó mà còn có một Vân Lam cực kì khó nhằn. Nhưng cũng chỉ sau hôm nay là không sao nữa rồi. Khi trở về trường, Vân Lam nhất định sẽ bị kỉ luật. Chậc, nghĩ tới đây, lòng cô nhẹ hẳn ra. Mặc dù không phải công lao to lớn gì nhưng chí ít thì việc cô bị đánh ngất, xém xíu bị thiêu chết cũng có ích a, chính là chặt đứt được một phần quan trọng trong cái Hội đội lốt kia.

- Được rồi, em không sao. Chúng ta nên đi nấu bữa trưa cho các em rồi đó! - Lâm Lâm nhìn đồng hồ rồi giục mọi người.

- Nhưng mà…

- Không nhưng nhị gì hết. Đi thôi! Nè, hai nhóc cũng phải giúp chị đó.

Lâm Lâm kéo năm người vào gian bếp cũ. Hơn ba mươi phút cô nằm trong phòng y tế thì mọi người căn bản cũng thực hiện xong bước đầu là xử lý nguyên liệu. Khi cả nhóm cùng đến liền bắt tay vào gói hoành thánh nấu. Mặc dù món ăn đạt được yêu cầu lúc đầu Lâm Lâm đưa ra nhưng vì hơi muộn hơn đội A nên không giành được phần thắng. Về vấn đề này… chẳng ai biết trước được. Nhưng mà việc rửa chén thì… Lâm Lâm cô đành chịu, cuối cùng liền lấy cớ trốn đi.

Lâm Lâm, Tây Qua và bé gái lúc sáng chạy ra con suối nhỏ gần cô nhi viện chơi. Không ngờ chưa đi được bao lâu thì cả ba phát hiện có một cái đuôi nhỏ tên Hòa An vẫn luôn theo phía sau. Đi chơi mà, thế nên cô cũng cho thằng nhóc đi theo. Nói gì thì nói cũng nhờ có thằng nhóc mà cô không sao, dù gì cũng nên cảm ơn nó một tiếng.

Lâm Lâm ngồi trên tảng đá, đặt bé gái trên đùi rồi kể chuyện cho nó nghe. Lâu lâu cô lại quay sang nhắc hai đứa nhóc loi nhoi kia cẩn thận kẻo té xuống suối. Nhìn hai nhóc con vui vẻ, bất giác lòng cô trùng xuống hẳn, khóe mắt cũng cay cay. Thấy vậy, bé con trên đùi cô liền lo lắng hỏi:

- Tỷ tỷ, chị sao vậy?

Lâm Lâm ôn nhu nhìn bé con trên đùi, bàn tay vuốt nhẹ lên mái tóc, nói: “Chị không sao. Chỉ là em dễ thương như vậy, làm chị thật nhớ mẹ, nhớ em.

” Bé con nghe vậy liền hỏi tiếp:

- Em chị cũng rất dễ thương, đúng không? Bạn ấy và mẹ chị đâu?

- Chị cũng không biết… Em ấy chưa ra đời thì đã cùng mẹ chị đi rồi… đi tới một nơi rất xa rất xa…

- Tỷ tỷ, chị đừng buồn, cũng đừng khóc. Nếu như chị khóc thì họ ở nơi xa sẽ buồn lắm đó.

Lâm Lâm khẽ cười, cốc nhẹ đầu bé con, nói nó ngốc. Phải,

… ngốc! Phương Dạ Lâm cô làm sao mà khóc? Cô căn bản là không thể nữa, cũng chẳng dám… Không có tư cách.

“Vậy, cha chị đâu?”

Bé con thì vẫn là bé con thôi. Nó lại hỏi Lâm Lâm một lần nữa, và lần này khiến cô cũng chẳng biết phải trả lời thế nào. Đối với những đứa trẻ còn đang tuổi ăn tuổi chơi, ngây thơ như thế, lời nói của người lớn đặc biệt quan trọng. Chính là không thể dùng hiện thực khiến nó ám ảnh, lây nhiễm tính xấu hay bị tổn thương. Lâm Lâm cười gượng, giọng đùa nói với bé con trên đùi:

- Cha của chị… ừm… Có một ngày đẹp trời, ông ấy tìm được một nơi chơi rất vui muốn đưa chị đi, nhưng mà chị không chịu nghe lời, thế nên bị ông ấy bỏ lại. Nè, là chị không ngoan nên bị cha bỏ lại. Em không được học theo chị đâu đó, phải biết nghe lời người lớn, có biết không?

Bé con tròn mắt nhìn Lâm Lâm, ngoan ngoãn lặp lại lời cô nói: “Lâm tỷ không ngoan, em sẽ không học theo đâu!

”.

Một lần nữa phải nhấn mạnh, bé con thì vẫn là bé con thôi. Suy nghĩ đơn thuần, ngây thơ, thấy Lâm Lâm không vui liền nhanh chóng an ủi: “Không có ai bên cạnh, chắc chị buồn lắm. Tỷ tỷ, em sẽ là gia đình của chị, có được không?” Đơn thuần… Một câu nói liền khiến cô cảm động mà không nói nên lời. Hai thằng nhóc loi nhoi kia lúc này cũng không đùa giỡn nữa, nhanh chóng chạy lại ôm lấy cổ cô, hùa theo bé con. Đây là cảm giác gì? Cảm động? Có lẽ vậy… Lâm Lâm chẳng biết nói gì, chỉ có thể ôn nhu nhìn ba đứa trẻ.

Vô ưu vô lo, đây là ước muốn của cô. Nếu như vậy thì sẽ không phải buồn nữa rồi. Nhưng mà… xem ra có chút viển vông?! …

Chìm đắm chưa được bao lâu, Lâm Lâm lại bị ba người nào đó phá rối. “Tớ, tớ cũng là gia đình của cậu. Cả hai người họ nữa.

”, Nguyên Nguyên từ trong lùm xông ra, miệng í ới không ngừng.

- Chúng ta là gia đình, sau này sẽ cùng chia sẻ, cùng học tập, vui buồn có nhau, có được không? Đại ca, Tiểu Thiên Thiên, hai người nói có đúng không?

- Ờ… Ừm… Chính thế!

Mặc dù có chút ồn ào, nhưng mà chân thành như vậy, còn có ánh mắt ngập tràn yêu thương, thật rất cảm động. Bất giác khóe môi nở ra một nụ cười vui vẻ, Lâm Lâm khẽ cất lên thanh âm bé nhỏ: “Có lẽ tất cả kinh hỉ của tôi chính là quen biết được bạn tốt như các cậu…”

- À… Lâm Lâm tỷ… - Hòa An kéo kéo áo cô, - Có được bạn bè tốt như TFBOYS, chị thật là may mắn nha. Nhưng mà có thể đáp ứng điều kiện nho nhỏ của em không? Chính là giúp em xin chữ kí của các anh ấy…

Nghe nhóc Hòa An kể về thỏa thuận với Trần Tường, Lâm Lâm mới vỡ mộng. Vâng, thằng nhóc này không tốt như cô nghĩ. Nhưng mà nãy giờ nó nói gì, cô thật sự không hiểu. May mắn là thế nào? TFBOYS là ai? Cô thật sự không biết. Vội hỏi lại thằng nhóc, bấy giờ nó lại phang cho cô một câu “TFBOYS là ai chị cũng không biết, sao lại chậm thông tin như vậy a?” Thật là, lỗi thời thì cứ nói đại ra đi, còn chậm thông tin này nọ…

Thằng nhóc vẫn chưa kịp giải thích cho cô nghe thì từ trong lùm cây lại có người nhảy ra. Cô thật không hiểu hôm nay là ngày gì mà lại có nhiều “Tarzan” như thế, cũng thật may là cô chưa bị dọa chết.

Trở lại với vị khách mới tới kia, thì ra là Trúc Như. Y thay thằng nhóc tung một tràng về TFBOYS khiến cô cũng mắt hoa ý loạn luôn. Cô giờ mới hiểu rõ, họ không phải người thường, họ là thần tượng mới nổi được nhiều người yêu thích; Vũ Tiểu Tuyết chắc cũng là vì hai từ thần tượng mà họ đang mang nên mới làm ra nhiều chuyện như vậy…

- Trước nay tôi đối với cậu vẫn luôn có nhiều thành kiến, cũng có nhiều hành động không hay… Lần này mới biết được, thì ra trước giờ vẫn luôn hiểu lầm cậu. Lâm Lâm, xin lỗi. Tôi rất mong cậu có thể bỏ qua chuyện cũ… có thể trở thành bạn bè… - Trúc Như chìa tay ra, ngụ ý làm hòa.

Lâm Lâm ngẫm nghĩ một chút rồi cũng bắt tay làm hòa với Trúc Như. Cô không phải là quá dễ giải, chỉ là người xưa có câu “Đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại”, Trúc Như cũng biết mình sai nên cứ cho qua đi. Ngày tháng học chung còn rất dài, nếu có thể quen thêm một người, không phải sẽ tốt hơn rất nhiều sao? Chân lý này, cô thật cũng chỉ mới nhận ra không lâu.

Trở lại với nhóc Hòa An, nó vẫn vòi Lâm Lâm giúp nó xin chữ kí của TFBOYS. Bọn họ cũng vui vẻ mà giúp cô đồng ý. Thành lập chưa được bao lâu lại có được một fanboy như thế, không phải là quá tốt rồi sao? TFBOYS, ba người họ cũng đâu phải kẻ keo kiệt a~

Chuyện thứ tám: Các cậu thật sự muốn nghe?

Cảnh Sơn, 6 giờ 15 phút tối…

Chuyến đi kết thúc, mọi người an toàn trở về. Lâm Lâm chia tay mấy người bạn học, định về nhà thì bị ba người tâm hồn trẻ con nào đó kéo đi chơi. Nguyên Nguyên viện cớ ngày mai là chủ nhật, vừa hay ở gần trường có chợ đêm nên rủ mọi người cùng đi. Cuối cùng vì không thể từ chối nên Lâm Lâm đành thuận theo ý họ. Nói là đi chợ đêm, nhưng cả nhóm cũng chỉ ghé qua vài quầy thức ăn, một phần là vì ở chợ rất đông, dễ bị phát hiện; phần còn lại là vì mục đích chính của ba người. Cả nhóm dừng lại ở một quán ăn nhỏ rồi gọi vài món. Đoạn, Nguyên Nguyên phát biểu trước:

- Ei, Lâm Lâm! Vừa nãy có phải nói ba người bọn tớ sẽ là gia đình của cậu không?

- Ừm. Nhưng mà biết được thân phận của các cậu, bản thân cảm thấy có chút không ổn…

- Không có cái gì là không ổn cả. Ba người bọn tớ bây giờ cũng chỉ là những học sinh bình thường thôi, cậu đừng quan tâm quá nhiều. … Nhưng mà, có phải cậu cũng nên tiết lộ một chút về bản thân không?

Lâm Lâm tròn mắt nhìn Nguyên Nguyên:

- Nè, tớ có giống như các cậu đâu mà lại hỏi vậy? Hơn nữa không phải mọi người quá rõ về tớ rồi sao?

Lời Lâm Lâm vừa dứt, Tuấn Khải ở đối diện cô liền nghiêm túc ngồi thẳng lưng, một tay đặt trên bàn, một tay đếm đếm:

- Ừm… Chính là ba em, mẹ em, còn có đứa em mà em từng nói,

- Chỉ là ba người bọn tôi thấy cậu nói chuyện với mấy đứa nhóc có chút gượng nên mới thắc mắc thôi… Nếu như cậu không muốn cũng không sao cả…

Thiên Tỉ vừa dứt câu, Lâm Lâm liền thay đổi sắc mặt. Chuyển tầm nhìn đến ba người, nghiêm túc hỏi: “Mọi người thật sự muốn biết?” Ba người đồng lòng gật đầu, bấy giờ cô mới bắt đầu câu chuyện của mình:

- Cha của tôi là nhân viên của một công ty nhỏ ở Vân Nam. Năm đó do công ty gặp vấn đề tài chính, cha tôi đành phải chuyển công tác về một vùng quê miền nam Việt Nam. Sau đó không lâu, cha quen mẹ tôi, cả hai người cũng nhanh chóng kết thành vợ chồng. Hai người tuy lúc đó rất khó khăn, buổi sáng cày ruộng, buổi tối làm thuê, nhưng họ vẫn luôn yêu thương nhau, cùng nhau cố gắng. Đáp lại sự nỗ lực đó, cha tôi cuối cùng cũng làm ăn phát đạt, có nhà, có đất cũng như thành lập được một công ty cho riêng mình. Sau đó, năm bảy tuổi, cả gia đình tôi liền theo cha về Vân Nam sống…