Nhà của tên này chắc cũng chỉ vừa tới mép của giới thượng lưu a, chậc nói đúng hơn là nhà giàu mới nổi nên chắc không biết ai nên chọc ai không nên chọc rồi.
Mạn Tuyên nghe vậy hai tay nắm chặt, kìm nén bản thân không được thất thố, còn Viễn Ninh thì phì cười ha hả.
Nam sinh kia, đóa hoa nhỏ cùng nhóm sinh viên bình dân khó hiểu nhìn biểu hiện trên mặt của đám người đối diện.
Hả? Chuyện gì đây a?
“Trần Hồng Dương chúng ta hủy hôn ước ngay tại đây, sau này Mạn gia cùng Trần gia không quen biết.
” Mạn Tuyên mỉm cười dịu dàng nhưng trong đôi mắt tràn đầy lạnh lẽo.
“Đúng đúng, nhân danh là tiểu thư của Nguyên gia, tôi xin chúc mừng anh lần này anh chết chắc rồi! Còn tiểu mỹ nhân nga, em thật có mắt như mù mà chọn hắn làm Kim Chủ cho mình, lần này đắc tội tới chúng tôi, em nghĩ em có đường thoát không?” Viễn Ninh nhéo gò má xinh đẹp của đóa hoa nhỏ.
Du Nghiên hoảng sợ rúc người vào nam sinh kia.
Viễn Ninh mỉm cười: “Sợ? Tôi có làm gì em sao?”
Trần Hồng Đông đẩy cánh tay của Viễn Ninh ra: “Cô đừng tưởng có thể uy hiếp được tôi.
”
Viễn Ninh xoa trán, cô có uy hiếp hắn sao? Có sao? Tên não tàn này mà dì Bạch muốn hắn thành con rể của mình sao? Dì không sợ Mạn Tuyên sẽ bị ức chế đến chết sao a?
Bỗng nhiên Du Nghiên đẩy Trần Hồng Dương ra chạy ra khỏi đám đông, chạy về phía của một người.
Mọi người đều quay đầu nhìn sang. Một người đàn ông đỡ Du Nghiên, dịu dàng lau nước mắt của cô.
“Tiểu Nghiên ai làm em khóc?” Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo nhưng bên trong nó bao hàm tất cả sự dịu dàng, quan tâm.
Du Nghiên úp mặt vào lòng ngực của hắn ta, nhếch môi cười. Cô nấc lên không nói lời nào chỉ về hướng của Mạn Tuyên và Viễn Ninh.
Hắn từ phía xa nheo mắt nhìn một đám người đang nhìn về phía bên đây, cũng không xác định người mà Du Nghiên đang chỉ là ai.
Hắn phất tay, một đám người áo đen nghiêm chỉnh xuất hiện, nhất tề chạy đến bao vây đám đông.
Đám sinh viên bắt đồng nháo nhào, la hét.
Mạn Tuyên quan sát tình huống: “Không ngờ cô ta có chỗ dựa lớn vậy.
”
Viễn Ninh nheo mắt nguy hiểm nhìn phía xa.
Hắn sải chân bước đến, Du Nghiên kế bên chạy theo.
Du Nghiên nũng nịu nói: “ Ca~ bọn họ ăn hiếp em.
”
Hắn nhìn theo hướng chỉ tay của Du Nghiên, ánh mắt nguy hiểm nhìn hai người Viễn Ninh.
Viễn Ninh cười nhạt: “Lâu không gặp Du Thiên Ngạn.
”
Du Thiên Ngạn bỏ tay vào túi quần, không thèm để ý đến lời chào của Viễn Ninh, ánh mắt giết người nhìn Mạn Tuyên.
Viễn Ninh đương nhiên biết anh ta sẽ làm gì, cô đẩy Mạn Tuyên ra phía sau mình, bảo vệ Mạn Tuyên tránh ra khỏi ánh mắt giết người của Du Thiên Ngạn.
“Anh Du, nếu anh dám động vào bạn em thì đừng trách chúng ta trở mặt.
”
“Vậy sao? Em làm gì được anh? Tiểu Ninh mặc kệ cô ta có phải bạn em hay không nhưng hôm nay cô ta dám đụng vào em gái anh thì chỉ có đường chết. Tiểu Ninh em vốn biết Tiểu Nghiên nhưng lại cố tình ức hiếp con bé nể tình chúng ta là bạn nhau anh bỏ qua cho em lần này.
”
Mạn Tuyên bị sát khí của anh ta làm run rẫy, trong lòng thầm phỉ nhổ Du Nghiên và Du Thiên Ngạn.
Viễn Ninh cười khổ, chơi với nhau từ nhỏ sao cô không hiểu tính cách của anh nhưng mà từ khi nào anh ta yêu thương đứa con riêng của mẹ kế mình đây.
Cô nắm lấy tay của Mạn Tuyên: “Anh Du, em không muốn đối địch cùng anh nhưng nếu anh cứ nhất định vậy thì em không ngại cùng anh đối địch.
”
Viễn Ninh phóng sát khí của mình ra khiến những người xung quanh hít thở không thông.
Du Thiên Ngạn nhìn biểu hiện của cô thì cười to. Anh xoa đầu cô.
“Tiểu Ninh thật sự trưởng thành rồi a, anh không so đo với em nhưng anh không muốn lặp lại chuyện này lần nữa.
”