Không khí nhàn nhã, bầu trời xanh bao la, vài đám mây trắng bay lơ lửng trên bầu trời.
Y Hi Nhi chưa từng thỏa mãn như thế này, cũng chưa từng thấy rối rắm như vậy, nói lòng của con gái như kim dưới đáy biển chính là tâm tình của Y Hi Nhi vào giờ phút này.
Đối với tình cảm của Vũ Văn Bác, vẫn là chưa chịu tiếp nhận, trong lòng Y Hi Nhi có hai “thiên sứ” bên nào cũng cho là mình đúng, lý trí nói cho cô biết không thể trầm luân, nhưng cảm tính lại nói cô phải biết nghe theo tiếng gọi của trái tim.
Đối ngược với sự rối rắm của Y Hi Nhi, một người khác lại duy trì thái độ lạc quan, đó chính là Dịch Đình, cô gái này so với sự tưởng tượng của Y Hi Nhi càng thêm bình tĩnh và thong dong, tiếp nhận tất cả sự việc đã xảy ra đối với Y Hi Nhi.
Dịch Đình là đang dè bỉu chuyện mà Y Hi Nhi đang cho là rất rối rắm, nhưng trong lòng Dịch Đình cũng đang ái mộ không ngừng, lúc này gần như chuẩn bị bộc phát.
Uống sạch ly rượu cock-tai trước mặt, Dịch Đình mặc chiếc váy ngắn màu đen khêu gợi ôm sát eo và ngực từ trên ghế nằm ngồi dậy, đôi mắt xinh đẹp nheo lại, cau mày nói: "Này, mi đem vẻ mặt nửa sống nửa chết kia thu lại được không? Lão nương ta không phải Lâm Hựu Lật, không trị liệu được sầu muộn của mi, hơn nữa, so với cái này mà nói, mi phải giúp đỡ ta thật tốt mới đúng chứ?"
Y Hi Nhi trên một chiếc ghế dựa với quần dài màu trắng gạo cộng thêm chiếc áo da và khăn quàng cổ, cùng với Dịch Đình tổ hợp lại với nhau quả nhiên là một người mùa đông, một người là mùa hè, người không biết sẽ cho là thời tiết thất thường. Chán chường dựa vào ghế ôm gối, Y Hi Nhi không còn hơi sức trả lời: "Mi không phải là muốn được ái mộ sao? Có bản lãnh tự mình đi ra ngoài tìm đi, ta không phải là mi, ngoài mặt và trong lòng không đồng nhất nhưng vẫn có thể giả vờ thích thú ở ngoài mặt sao?" "Làm ơn! Mi nói cái gì chứ, người nơi này là một đám hung thần ác sát, thật vất vả mới có một vẻ mặt ôn hòa vậy mà sau lưng lại còn có âm hồn bất tán Đinh Tiểu Vũ, mi bảo cho ta thế nào xuống tay?" Dịch Đình đối với người của hội Liệt Diễm không dám xuống tay, người duy nhất mỉm cười với cô là Đoan Mộc Triển còn có vị truyền nhân thế gia thần trộm Đinh Tiểu Vũ, cái này gọi là cô làm sao mà chịu nổi đây?
"Chính mi muốn xuống tay, mi rất giỏi leo cửa sổ đi vào mà, dù sao mi cũng đủ yêu kiều, chính mi đưa tới cửa người nào không muốn chứ.
" Y Hi Nhi nhiều năm qua đối với thái độ tích cực của Dịch Đình đã miễn dịch, người này luôn nói mình xinh đẹp, đến nay lại còn thêm chút nhạy cảm, cũng không có hành động nỗ lực.
"Này! Y Hi Nhi xin mi thương xót ta chớ làm ta mất giá như vậy được không? Dầu gì ta cũng là người mẫu, có chiều cao là được rồi?" Dịch Đình rất là khi dễ rồi lại kiêu ngạo mà nói.
"Cứng cỏi, chiều cao, không phải là 1m76 sao? Vậy mà đã hài lòng sao? Lại còn chưa nói đến là tiểu người mẫu không chính thức, nếu không nhiều năm như vậy còn thường ăn không đủ no cơm, so với ta vẫn còn nghèo túng!
" Y Hi Nhi châm chọc , người bạn tốt này mặc dù rất hư vinh, tuy nhiên nó rất có nguyên tắc, cho tới nay không có ai nói cô ấy biết quy tắc ngầm, dĩ nhiên, Dịch Đình cũng không thèm.
"Ta nói về phạm vi chiều cao! Được rồi được rồi, thay vì chờ tên ngu ngốc nhà mi thông suốt hiểu ta, còn không bằng đi tìm cây cải củ nói chuyện, tối thiểu thực vật còn có chút hồi báo giá trị, khó chịu liền ăn nó đi.
" Dịch Đình liếc mắt, tự mình đi, cũng không quản Y Hi Nhi.
Dịch Đình đến đã một tuần lễ rồi, thân thể của Y Hi Nhi cũng đã khôi phục so với trước kia không sai biệt lắm, chỉ là gương mặt tròn không còn như trước, nói một cách khác khuôn mặt tròn giờ thành hình trái xoan, chiếc cằm hơi nhọn kiên định, điều này đối với bản thân Y Hi Nhi mà nói ngược lại là một loại chuyện tốt.
Nằm trên ghế sa lon, Y Hi Nhi tiếp tục đem suy nghĩ đắm chìm trong thế giới nhỏ của mình, nói cô vô tâm rồi lại quan tâm tình cảm, nói cô hữu tình nhưng mà đối với Vũ Văn Bác lại có chút tàn nhẫn.
Họp xong, Vũ Văn Bác trực tiếp đi về phía tây trong hoa viên tìm Y Hi Nhi, anh biết gần đây Y Hi Nhi cho người đem ghế sa lon dời đến bên kia trong hoa viên, nếu không có chuyện gì là ở chỗ đó hoài niệm cuộc sống, đối với đáp án của Y Hi Nhi, Vũ Văn Bác cũng không vội, dù thế nào đi nữa người anh cần là cô, mặc kệ đáp án như thế nào, kết cục đều đã được định trước rồi.
Mới vừa rồi Đoan Mộc Thác tại Nga truyền đến video, đã tìm được tung tích của của cô gái Cố Nhã Thuần kia, thêm đó lại có chuyện ngoài ý muốn chính là bên cạnh Cố Nhã Thuần còn xuất hiện một người khác, mà người kia với Y Hi Nhi cũng có một chút quan hệ.
Thấy Y Hi Nhi nhắm mắt nghỉ ngơi, Vũ Văn Bác bước tới nhẹ nhàng không một tiếng động ôm cô.
Đem cằm chống trên đỉnh đầu của Y Hi Nhi, Vũ Văn Bác rất thích tư thế này, từ phía sau lưng ôm Y Hi Nhi, loại cảm giác đó thật yên bình.
"Nói cho tôi biết, Cố đại nhân thế nào?" Y Hi Nhi mở mắt hỏi.
Cô không nói không có nghĩa là không phát giác, Vũ Văn Bác là hạng người gì cô đều biết rõ, cộng thêm Đinh Tiểu Vũ nhanh mồm nhanh miệng, tuy anh ít lời, mặc dù không có nói gì, nhưng cũng nhận thấy hơi thở của không được ổn định, cô đối với cảm giác này rất rõ nằm vùng cũng không phải là ngồi không.
Vũ Văn Bác tự biết không thể gạt Y Hi Nhi quá lâu, sớm biết sẽ có một ngày gặp phải vấn đề như vậy, cho nên cũng không giật mình.
"Cố Nhã Thuần hiện tại trong tay Lam Lăng Thiên.
" Vũ Văn Bác nói thật, anh cả đời này cũng sẽ không nói dối Y Hi Nhi, anh chỉ chọn cách nói, hoặc là không nói, cũng sẽ không có lời nói dối.
Y Hi Nhi nghe xong sửng sốt một chút, cô thật không ngờ kết quả sẽ như vậy, Lam Lăng Thiên cái tên này cô không thể quên, khi ấy cô ở Nhật Bản cũng là lần đầu tiên cô chứng kiến một vụ đẫm máu, chủ mưu chính là Lam Lăng Thiên, mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng cô lại luôn nhớ cái tên này, chỉ là cô vẫn không có nói ra mà thôi.
"Bị thương sao?" Y Hi Nhi nắm cánh tay Vũ Văn Bác hỏi, với cá tính kiêu ngạo của Cố Nhã Thuần, chỉ sợ phải đánh nhau đến một mất một còn mới chịu bỏ qua.
"Em yên tâm, Hạ Hải Yến ở cùng cô ấy.
" Vũ Văn Bác rất không muốn nói đề cao người đàn ông này, tuy nhiên lại không thể làm gì, Hạ Hải Yến vẫn dấu kín thực lực, khi hội Liệt Diễm tìm được tung tích Cố Nhã Thuần đồng thời cũng trong lúc đó phát hiện ra Hạ Hải Yến, hơn nữa Đoan Mộc Thác đi trước tìm hiểu những người xung quanh Cố Nhã Thuần, xem ra, người này không đơn giản như trong tưởng tượng.
"Hải Yến? Bị ma xui qủy khiến sao?" Y Hi Nhi có chút kinh ngạc, nói thật cô chưa từng nghĩ tới Hạ Hải Yến sẽ vì Cố Nhã Thuần bí quá hoá liều, luận về giao tình, giữa bọn họ vẫn chưa tới một bước kia, nhiều lắm chỉ là đồng nghiệp, nếu có tăng thêm tình nghĩa chỉ là khi ở trụ sở huấn luyện mà thôi.
Vũ Văn Bác gật đầu một cái, người đàn ông kia anh có gặp qua một lần, nhưng lại làm cho anh nhớ, mặc kệ có phải có quan hệ với Y Hi Nhi hay không, tóm lại người đàn ông này hoặc là biến thành người của mình, hoặc chỉ có thể phá hủy, nếu chỉ là Cố Nhã Thuần hoặc là Hạ Hải Yến anh đều không sợ hãi, nhưng bây giờ hai người kia cùng có liên hệ, có thể lại là chuyện khác rồi.
"Ở đâu?" Y Hi Nhi nghe thấy tên của Hạ Hải Yến chẳng những không có buông lỏng, ngược lại có chút sốt ruột, cái tên đánh không chết không may mắn đó, một mình Cố Nhã Thuần ở ngoài đã không chống cự nổi rồi, không phải một người giỏi như Cố Nhã Thuần, đi theo chỉ càng hỏng chuyện.
"Biên giới nước Nga.
" Vũ Văn Bác trả lời, xem ra, chuyến này anh không thể không tự mình đi.
"Cố đại nhân vì tôi làm quá nhiều chuyện rồi, tôi không đi cả đời này tôi sẽ không an lòng, mặc dù tôi không có bản lãnh cao như vậy, nhưng nếu không tự mình đi cứu họ tôi sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình.
" Y Hi Nhi nhìn vào ánh mắt của Vũ Văn Bác nói.
Mặc kệ như thế nào, cô không thể không đi.
"Anh hiểu, chỉ là trước khi đi em cần phải chờ một chút.
" Vũ Văn Bác an ủi tâm tình đang kích động của Y Hi Nhi.
"Chờ cái gì? Em không muốn phải đi nhặt xác của Cố đại nhân, loại chuyện như vậy em tuyệt đối sẽ không làm.
" Y Hi Nhi có chút nóng nảy, cô hùng hùng hổ hổ, hận không thể lập tức đi cứu Cố Nhã Thuần.
"Cuối tuần Lam Lăng Thiên sẽ tham gia hội nghị phân chia thế lực hắc đạo ở Trung Đông, đến lúc đó em dĩ nhiên là có thể nhìn thấy Cố Nhã Thuần, bây giờ còn chưa đến lúc, cho nên em không được hấp tấp, anh sẽ có an bài.
" Vũ Văn Bác nói xong, lại ôm Y Hi Nhi lần vào trong ngực.
Y Hi Nhi biết, nếu Vũ Văn Bác nói lời này, anh tuyệt sẽ không bỏ mặc Cố Nhã Thuần, mặc dù anh biết Cố Nhã Thuần đối với anh có thái độ thù địch , nhưng vẫn là vì cô mà làm, nghĩ đến tâm ý của người đàn ông này, trong lòng của Y Hi Nhi không nhịn được cũng dịu xuống nhiều.
Tình yêu thật sự là rất kỳ diệu, khi nó tới thì không có cách nào ngăn cản, cho dù là đối với liệt nữ cực kỳ trung trinh cũng thể chống lại mị dược này, tình yêu luôn làm người ta không còn sự sáng suốt, muốn nhiều hơn **.
Y Hi Nhi chủ động tới gần, hôn lên môi của Vũ Văn Bác, nhẹ nhàng chậm chạp và nóng bỏng, giống như là đang đùa nghịch chú chim nhỏ .
Một buổi chiều diễm lệ, hai người yêu đang ôm nhau, tâm tư tương liên, càng thêm gắn kết không rời, hận không thể cùng đối phương hoà vào làm một.
Lời nói phía hai bên.
Sau giữa trưa Y Hi Nhi ở trên sô pha cùng Vũ Văn Bác chàng chàng thiếp thiếp, còn lại Dịch Đình cực kỳ buồn bực nghĩ tới mối tình đầu của mình, lần đầu có ý hiến dâng, nhưng ông trời giống như luôn muốn đối kháng với cô, luôn là không gặp được đúng người, vì thế, Dịch Đình vô số lần vỗ ngực dậm chân, thật may là ngực cô khá lớn có thể chống lại những cú đấm, đổi lại là lời của người khác, “Đại Biệt sơn” (dãy núi ở ranh giới ba tỉnh Hồ Bắc, An Huy và Hà Nam) cũng đấm thành đồi núi nhỏ rồi.
Buồn bực lần nữa đấm ngực, Dịch Đình vốn là muốn đi tới nhưng chân dài duỗi trở về, bước chân dừng lại.
Không gặp được đúng người cũng không sao, thấy người khác gặp chuyện tốt lại làm cho rất ít người không lúng túng .
Vốn là khi gặp người khác thể hiện tình cảm quá mức đối phương thường có chút lúng túng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của thiên tài y học bác sĩ Lâm Hựu Lật bình tĩnh thong dong, Dịch Đình bắt đầu oán thán bản thân mình.
Rõ ràng mình so với Lâm Hựu Lật vóc người trước sau lồi lõm, gương mặt so với Lâm Hựu Lật tinh xảo mỹ lệ, hơn nữa cô so với Lâm Hựu Lật càng thêm phong tình vạn chủng, so về mọi mặt thì cô có nhiều ưu thế hơn, nhưng không có người đàn ông nào bị cô mê hoặc, nhưng Lâm Hựu Lật dường như chuyện gì cũng không làm, lại khiến Tây Môn Dật một lòng chân thành.
Cho nên nói, cái thế giới này vĩnh viễn không công bằng.
Dịch Đình thầm mắng một câu, tức giận nói: "Bây giờ còn là ban ngày, mắt bị tia tử ngoại chiếu vào cảm thụ được sao? Loại chuyện như vậy nên lựa chọn ban đêm gió lớn mà làm.
"
Tây Môn Dật đối với mức độ cởi mở của Dịch Đình âm thầm sợ hãi than, cô gái này nói có vẻ có bài bản, giống như rất lão luyện dường như rất hiểu, bĩu môi, Tây Môn Dật tay từ trên người của Lâm Hựu Lật buông ra, nghĩ thầm: cô gái này sao da mặt dày như vậy, giống như khúc quanh tường thành.
Thật vất vả mới tìm được một cơ hội ăn vụng, nữ chính không phối hợp thì chớ, còn gặp phải cô gái không dễ chọc vào này, anh gần đây thật là thiếu thắp hương!
"Không cần bồi Hi Nhi sao?" Tây Môn Dật thở dài, bất đắc dĩ hỏi.
Trước người có cái nhìn soi mói như máy ra đa thì có thể làm chuyện vụng trộm này sao? Dù thế nào đi nữa anh vẫn làm không được, đã như vậy, nên nghĩ tìm biện pháp đem cô Dịch Đình này đi xử lý, tựu xem như là mình phải mất chút công sức, tìm trong hội Liệt Diễm có người nào thích hợp, lập tức mời đến xem mắt.
"Cô gần đây nhàm chán quá đến nỗi xuân buồn thu đau, không thích hợp cũng không lợi để ta có thể tâm tình, không thể làm gì khác hơn là tự mình ra ngoài thử vận khí một chút, nói không chừng thật có thể gặp được trùm háo sắc.
" Dịch Đình vung tay, vân đạm phong khinh nói, từ từ hướng hai người đi tới.
"Đáng tiếc vừa ra tới liền gặp người này, thật đáng thương.
" Lâm Hựu Lật chỉ chỉ Tây Môn Dật nói, hôm nay cô ra cửa quên nhìn Hoàng Lịch (kiểu như Lịch Vạn Niên của Việt Nam, xem ngày tốt ngày xấu, thời tiết), cư nhiên ngay tại chỗ vắng vẻ này gặp Tây Môn Dật, thiếu chút nữa bị ăn đậu hũ, thật may là Dịch Đình xuất hiện.
Mặc dù tin tưởng Y Hi Nhi nhưng phần lớn đều là những người không đáng tin cậy, tỷ như Đinh Tiểu Vũ, nhưng là cũng có một số ít như Cố Nhã Thuần là đáng tin, Dịch Đình miễn cưỡng cũng coi là người bình thường.
"Tỷ tỷ nếu ghét bỏ thì có thể tặng tôi được rồi, tôi chính là ai đến cũng không cự tuyệt.
" Dịch Đình không một chút ngượng ngùng nói, Tây Môn Dật cũng hay nói giỡn, bao nhiêu cô gái ước có thể lên giường của anh ta, Lâm Hựu Lật là người ngu sao? Cư nhiên thoái thác?
"Tặng? Không phải của tôi, sao tặng, cô đừng lôi kéo tôi vào, nếu như các người muốn nói chuyện phiếm thì cảm phiền ở phía trước 100m quẹo trái có một vườn hoa nhỏ, chớ ảnh hưởng tôi tại nơi này luyện yoga.
" Lâm Hựu Lật không chịu nổi nói, hôm nay cô thật vất vả mới ra ngoài tìm được một chỗ yên tĩnh mà thư thái tập yoga , không muốn bị quấy rầy quá lâu.
"Đừng vô tình như vậy, dù gì em cũng đã từng thương tôi.
" Tây Môn Dật không biết xấu hổ mà tiến lên.
Rất đáng tiếc, Lâm Hựu Lật hoàn toàn không thấy, trực tiếp một cái tát đẩy gương mặt tuấn dật của Tây Môn Dật ra, cô thật không hiểu, tại sao Tây Môn Dật ở trước mặt cô giống như vô lại, rõ ràng khi ở trước mặt người khác vẫn còn rất có khí phách, hơn nữa dáng vẻ cao cao tại thượng, vậy mà trong chốc lát người liền thay đổi, là một người đây sao?
"Cút!
" Lâm Hựu Lật tự mình đi tới bên cạnh.
Tây Môn Dật vội vã muốn theo sau, lại bị Dịch Đình ngăn cản.
Tây Môn Dật vốn không muốn để ý tới Dịch Đình, nói thật nếu không phải bởi vì Y Hi Nhi, anh căn bản sẽ không nhìn Dịch Đình lấy một cái, mặc dù cô là một cô gái xinh đẹp, nhưng trái tim của anh không thích nên cái gì cũng đều không thích, nhiều nhất cô chỉ là một vật phẩm xinh đẹp để triển lãm mà thôi.
Dịch Đình hướng về phía Tây Môn Dật nháy mắt mấy cái, ý tứ muốn Tây Môn Dật cùng cô đi, muốn nói chuyện riêng.
Tây Môn Dật vốn là không để ý tới, nhưng Dịch Đình cũng rất kiên trì, hơn nữa rất có nghị lực, mặc dù Tây Môn Dật ra vẻ bực mình, không kiên nhẫn nhưng vẻ mặt vẫn rất có kích tình làm mặt quỷ.
Đáng tiếc, Tây Môn Dật vẫn như cũ không có ý theo cô.
Dịch Đình nóng nảy, mẹ kiếp, lão nương là một cô gái hoạt sắc sinh hương (xinh đẹp linh hoạt) ở trước mắt anh ta mà anh ta không thèm nhìn một cái, có ý tứ gì chứ? Vì vậy. ... . . Cái này làm cô muốn đứt gân não liền bỏ mũ hướng về phía Tây Môn Dật giơ giơ lên.
Tây Môn Dật lúc này bình thản theo Dịch Đình rời đi.
Lâm Hựu Lật nhìn hai người rời đi, trong lòng có dự cảm xấu, nhất là Dịch Đình, vị bằng hữu quái dị của Y Hi Nhi khiến cho cô cảm giác không chân thật.
Quả nhiên, đến buổi tối, khi màn đêm buông xuống, một bóng dáng lén lút bò vào phòng của Lâm Hựu Lật, nửa giờ sau, truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, mang theo một chút đè nén rống giận: "Dịch Đình, cái người lường gạt này!
"
Núp ở phía dưới gian phòng của Lâm Hựu Lật trong vườn hoa nhỏ chuẩn bị xem kịch vui, người nào đó, lặng lẽ lui, lúc này trong lòng cô có chút phẳng lặng, kinh ngạc xem ra người coi kịch không chỉ có mình cô, có cảm giác tìm được chiến hữu, "Thật con mẹ nó thoải mái!
" Dịch Đình nói xong, cười híp mắt như chính mình trở lại thời trẻ thơ bên trong thành bảo.
Thời gian trôi mau, chớp mắt một cái đã đến hội nghị phân chia thế lực nhật kỳ Trung Đông.
Đối với mọi người mà nói, ngày nay quá nhanh, Vũ Văn Bác không hy vọng Y Hi Nhi mạo hiểm đi, hận không thể ngày này chưa tới, Đoan Mộc Thác càng thêm cảm thấy thời gian rất nhanh, anh đang ở Nga một mặt ứng phó với Lam Lăng Thiên, mặt khác còn phải vì Y Hi Nhi làm cửa hàng, còn có một người cũng cảm thấy thời gian quá nhanh.
Người đó chính là Tây Môn Dật.
Kể từ một tuần lễ trước sau khi Dịch Đình kéo anh đi bàn bạc một âm mưu, hơn nữa tại không thể thực hiện được vào đêm khuya, không thể làm gì khác hơn là đi trước đến một tòa thành tìm người tính sổ sau, từ lúc đó Tây Môn Dật và Dịch Đình trở thành hảo bằng hữu, lý do chỉ có mình anh biết, nhưng tất cả mọi người đều biết Tây Môn Dật chợt trở nên cảnh xuân đầy mặt, mà quan hệ của anh và Dịch Đình càng thêm mật thiết, khiến người không biết còn tưởng rằng người Tây Môn Dật xem trọng là Dịch Đình.
Y Hi Nhi vô tâm chú ý động thái biến hóa của Dịch Đình, lại phát hiện cô nàng đang thực hiện một cái “bẫy” có vẻ là cách làm rất xưa, hơn nữa còn điên cuồng hứng thú với ước hẹn, cả người trở nên thần bí.
Một ngày này, Y Hi Nhi đi theo Vũ Văn Bác đi tới Trung Đông, hội nghị tiến hành nhưng Y Hi Nhi không được tham dự, cho nên chỉ có thể chờ ở bên ngoài, có người chuyên phục vụ cô.
Cùng đi còn có Đoan Mộc Triển và Tây Môn Dật, Trung Đông là thế giới hắc ám nhiều máu tanh nhất, huống chi toàn bộ giới hắc đạo đều tập trung ở đây, không cẩn thận sẽ dẫn tới họa sát thân, cho nên mỗi bang phái đều dẫn theo đội ngũ chiến đấu tinh anh nhất tham gia hội nghị lần này.
Phòng khách quý bên trong ngăn nắp trống trải .
Đây là một gian phòng lớn diện tích khoảng ba trăm mét vuông, bên trong trang hoàng đơn giản, lấy hai màu trắng đen làm chủ đạo, làm cho người ta có cảm giác lạnh lẽo mà mạnh mẽ.
Điều khiến Y Hi Nhi cảm thấy thêm lạnh chính là bên trong căn phòng rộng lớn này tổng cộng chỉ có tám người, trong đó có một nửa trong số đó là cô biết, nhưng cô phải làm bộ như không biết, điều này làm cô bị kích động nhưng đành áp chế lại, cố gắng khắc chế máu nóng đang dâng trào trong mình.
Hội nghị Trung Đông chia làm chủ hội nghị cùng thuộc hạ hội nghị, tất cả Hắc lão đại cùng đi họp, các thuộc hạ đi cùng toàn bộ để vũ khí dưới cờ ở cùng một phòng họp chờ, nói là chờ, thật ra thì nói một cách thẳng thắn là lo lắng trong quá trình diễn ra hội nghị có người tạo phản.
"Sao? Tự cho mình được chủ nhà Lam Lăng Thiên tân sủng, mà có thể kêu ngạo như vậy sao? Ngươi là cái thá gì? Lăng Thiên sớm muộn sẽ đem ngươi xử lý, đến lúc đó ngươi nhất định sẽ chết, tôi xem còn ai che chở ngươi.
" Một cô gái người Mỹ cao lớn da trắng bỗng nhiên nói lớn.
Y Hi Nhi hoảng hốt, cộng thêm Anh ngữ của bản thân cũng không lưu loát, cho nên không hoàn toàn nghe rõ, nhưng ngược lại cô thấy rất rõ, cô gái người Mĩ ngạo mạn này hoàn toàn là hướng về phía Cố Nhã Thuần.
Không chút nghĩ ngợi, ly rượu trong tay Y Hi Nhi trực tiếp ném tới mặt nữ nhân kia.
"Con mẹ nó cô cắn người linh tinh cũng không nhìn một chút đối tượng là ai ? Cố đại nhân là người cô có thể chọc sao?" Y Hi Nhi ba chân bốn cẳng vọt tới trước mặt cô gái người Mĩ, chỉ tiếc nói là Trung văn, đối phương hoàn toàn không biết cô đang kêu gào cái gì.
Dừng lại không kêu gào bằng tiếng Trung, Y Hi Nhi len lén rời ánh mắt nhìn xem phản ứng của Cố Nhã Thuần, phát hiện Cố Nhã Thuần không lộ vẻ xúc động, Y Hi Nhi lập tức toàn thân dâng trào, cho tới nay, chỉ cần Cố Nhã Thuần không phản đối liền cổ vũ cô có thể tiếp tục, không có cái gì khống chế được, Cố Nhã Thuần tuyệt không cho cô cơ hội gây chuyện thị phi, điều đó cũng lý giải tại sao khi cô mở miệng cũng không nói tiếng Anh, mà lại nói tiếng Trung, chỉ là phòng ngừa xảy ra sự cố, cô vẫn phải tiếp tục kêu gào bằng thứ tiếng Trung, không thể hại Cố Nhã Thuần.