Chương 1 - Xấu Hổ
Chương 2 - Quay Lại Làm Gì?
Chương 3 - Tống Vân Nhĩ, Cô Nghĩ Mình Xứng Đáng?
Chương 4 - Không Phải Vì Điều Đó Sao?
Chương 5 - Nó Chết Rồi!
Chương 6 - Đây Không Phải Là Nhà Của Cô
Chương 7 - Tống Vân Nhĩ, Rốt Cuộc Cô Không Chịu Nổi Cô Đơn!
Chương 8 - Hãy Nhanh Lên.
Chương 9 - Tôi Ngại Bẩn!
Chương 10 - Ngươi Tốt Nhất Ngoan Ngoãn Nghe Lời
Chương 11 - Có Ai Bắt Nạt Cô Sao?
Chương 12 - Gia Đình Ba Người
Chương 13 - Nóng Lòng Muốn Quyến Rũ Tôi Sao?
Chương 14 - Đừng Ép Tôi Phải Ghét Anh!
Chương 15 - Cho Dù Cô Chết, Cũng Đừng Hòng Rời Khỏi Nơi Này!
Chương 16 - Tối Qua Cô Ấy Không Ngủ Sao?
Chương 17 - Cô Ta Là Người Phụ Nữ Của Lệ Đình Xuyên
Chương 18 - Tôi Không Có Hứng Thú Với Thân Thể Bẩn Thỉu Của Cô Chút Nào!
Chương 19 - Hiện Tại, Đã Mãn Nguyện.
Chương 20 - Đừng Nghĩ Đến Chuyện Đặt Tâm Tư Lên Người Tôi
Chương 21 - Nhất Định Là Con Tiện Nhân Đó!
Chương 22 - Nên Gọi Cô Ta Trở Về
Chương 23 - Lệ Đình Xuyên, Tạm Biệt.
Chương 24 - Đừng Mệt Mỏi, Em Sẽ Đau Lòng
Chương 25 - Thích Một Người Không Cần Lý Do, Chỉ Cần Trái Tim Là Đủ.
Chương 26 - Lừa Được Thật Tốt
Chương 27 - Không Thích Lệ Đình Xuyên!
Chương 28 - Ai Cho Cô Dũng Khí? Tống Vân Nhĩ!
Chương 29 - Chuyển Sang Dùng Khổ Nhục Kế?
Chương 30 - Chiêu Trò Quá Tệ!
Chương 31 - Ngọt Ngào Thuở Ban Đầu
Chương 32 - Ngoại Trừ Hận, Vẫn Là Hận !
Chương 33 - Có Phải Tôi Chết Rồi, Nợ Sẽ Được Xoá Bỏ?
Chương 34 - Chương 34
Chương 35 - Cô Còn Biết Mình Là Một Con Sói Mắt Trắng?
Chương 36 - Một Khoảnh Khắc Dịu Dàng
Chương 37 - Nỗi Nhớ Lệ Đình Xuyên
Chương 38 - Rời Bỏ Hắn Ta, Trở Về Bên Cạnh Tôi!
Chương 39 - Tổng Vân Nhĩ, Trả Lại Con Cho Ta!
Chương 40 - Chương 40
Chương 41 - Bên Cạnh Chú Lệ Có Người Nào Khác Không?
Chương 42 - Tống Vân Nhĩ, Tôi Muốn Giết Chết Cô!
Chương 43 - Động Thủ Với Cô Cũng Chỉ Làm Bẩn Tay Tôi!
Chương 44 - Tiểu Tiện Nhân Đang Ngứa Đòn
Chương 45 - Tôi Không Quen Biết Lệ Đình Xuyên
Chương 46 - Chỉ Nghiên, Cậu Có Thích Lệ Đình Xuyên Không?
Chương 47 - Vân Nhĩ, Có Phải Cậu Có Nỗi Khỏi Tâm?
Chương 48 - Anh Hai Lệ, Người Phụ Nữ Của Ngươi Ở Chỗ Ta!
Chương 49 - Tôi Sẽ Chịu Trách Nhiệm Đến Cùng
Chương 50 - Cô Cùng Người Đàn Ông Khác Ôm Ốp Trước Mặt Anh
Chương 51 - Tống Vân Nhĩ, Ngươi Có Làm Hay Không?
Chương 52 - Chương 52
Chương 53 - Trái Tim Tôi Chỉ Có Một Người
Chương 54 - Lệ Đình Xuyên, Tôi Chỉ Có Thể Tìm Anh!
Chương 55 - Khổ Nhục Kế Cộng Thêm Lạt Mềm Buộc Chặt?
Chương 56 - Vì Tiền Có Thể Uy Khuất Cầu Toàn?
Chương 57 - Ai Cũng Có Thể Làm Chồng?
Chương 58 - Người Phụ Nữ 5 Năm Trước
Chương 59 - Em Đã Đánh Mất Anh
Chương 60 - Chỉ Có Một Người Phụ Nữ Có Thể Quản Anh
Chương 61 - Lão Già Lệ Đình Xuyên
Chương 62 - Xin Lỗi, Ta Không Thể Giữ Được Người Phụ Nữ Của Ngươi
Chương 63 - Không Thể Giao Tống Vân Tỉ Cho Ngươi!
Chương 64 - Đều Vô Sỉ Như Nhau
Chương 65 - Cô Ta Đối Với Lệ Đình Xuyên Không Quan Trọng
Chương 66 - Không Thể Là Cô Ta!
Chương 67 - Chương 67
Chương 68 - Nhìn Thấy Người Quen Cũ, Không Định Chào Hỏi Sao?
Chương 69 - Đang Tán Tỉnh Bạn Gái Nhỏ Sao?
Chương 70 - Gặp Ở Chỗ Cũ!
Chương 71 - Tống Vân Nhĩ, Đừng Quấn Lấy Con Trai Tôi!
Chương 72 - Em Là Thần Dược Cai Thuốc Cả Đời Của Anh!
Chương 73 - Chương 73
Chương 74 - Tống Vân Nhĩ, Tôi Sẽ Cho Cô Một Cơ Hội Khác!
Chương 75 - Tôi Cũng Không Muốn!
Chương 76 - Nhìn Đủ Rồi, Mau Tới Đây Uống Đi!
Chương 77 - Chương 77
Chương 78 - Người Yêu Hay Kẻ Thù, Hãy Chọn Một!
Chương 79 - Vân Nhĩ, Cậu Phải Cẩn Thận Với Hắn
Chương 80 - Chỉ Có Một Mình Em!
Chương 81 - Nghĩ Đến Lệ Đình Xuyên
Chương 82 - Không Thể Rõ Ràng Hơn
Chương 83 - Sống Chung Sẽ Ảnh Hưởng Tới Danh Tiếng Của Em
Chương 84 - Thật Là Cảm Động
Chương 85 - Cậu Không Phải Rất Biết Mời Cứu Viện Sao?
Chương 86 - Dù Anh Chết Tôi Cũng Sẽ Không Rơi Một Giọt Nước Mắt Vì Anh!
Chương 87 - Đời Này Tôi Và Cô Không Chết Không Thôi!
Chương 88 - Đình Xuyên, Anh Đang Tìm Em À?
Chương 89 - Chuyện Năm Đó, Chúng Ta Làm Bí Mật Như Vậy!
Chương 90 - Cô Có Con Không?
Chương 91 - Chương 91
Chương 92 - Cách Cái Chết Chỉ Có Một Bước!
Chương 93 - Lệ Đình Xuyên, Anh Nằm Sấp Xuống Cho Tôi!
Chương 94 - Tống Vân Nhĩ, Rốt Cuộc Cô Có Thể Hay Không!
Chương 95 - Tiểu Yêu Tinh!
Chương 96 - Chương 96
Chương 97 - Chương 97
Chương 98 - Chương 98
Chương 99 - Đi Ra Ngoài!
Chương 100 - Đừng Hành Hạ Nhau Nữa, Được Không?
Chương 101 - Chương 101
Chương 102 - Đang Nghĩ Tới Anh!
Chương 103 - Muốn Quản Tôi!
Chương 104 - Tôi Đang Bận!
Chương 105 - Anh Đi Cùng Cô Ấy Đi!
Chương 106 - Chương 106
Chương 107 - Đừng Ép Tôi Phải Thô Bạo!
Chương 108 - Đình Xuyên, Anh Đến Đây Được Không?
Chương 109 - Cậu...Cùng Lệ Đình Xuyên Tốt Rồi?
Chương 110 - Mày Là Đồ Ăn Cây Táo Rào Cây Sung!
Chương 111 - Cô Là Cô Gái Đầu Tiên Lệ Tiên Sinh Đưa Về!
Chương 112 - Chương 112
Chương 113 - Chương 113
Chương 114 - Chương 114
Chương 115 - Chương 115
Chương 116 - Tôi Thích Ỷ Vào Tình Yêu Của Anh Ấy
Chương 117 - Chương 117
Chương 118 - Chương 118
Chương 119 - Chương 119
Chương 1 - Xấu Hổ
Chương 2 - Quay Lại Làm Gì?
Chương 3 - Tống Vân Nhĩ, Cô Nghĩ Mình Xứng Đáng?
Chương 4 - Không Phải Vì Điều Đó Sao?
Chương 5 - Nó Chết Rồi!
Chương 6 - Đây Không Phải Là Nhà Của Cô
Chương 7 - Tống Vân Nhĩ, Rốt Cuộc Cô Không Chịu Nổi Cô Đơn!
Chương 8 - Hãy Nhanh Lên.
Chương 9 - Tôi Ngại Bẩn!
Chương 10 - Ngươi Tốt Nhất Ngoan Ngoãn Nghe Lời
Chương 11 - Có Ai Bắt Nạt Cô Sao?
Chương 12 - Gia Đình Ba Người
Chương 13 - Nóng Lòng Muốn Quyến Rũ Tôi Sao?
Chương 14 - Đừng Ép Tôi Phải Ghét Anh!
Chương 15 - Cho Dù Cô Chết, Cũng Đừng Hòng Rời Khỏi Nơi Này!
Chương 16 - Tối Qua Cô Ấy Không Ngủ Sao?
Chương 17 - Cô Ta Là Người Phụ Nữ Của Lệ Đình Xuyên
Chương 18 - Tôi Không Có Hứng Thú Với Thân Thể Bẩn Thỉu Của Cô Chút Nào!
Chương 19 - Hiện Tại, Đã Mãn Nguyện.
Chương 20 - Đừng Nghĩ Đến Chuyện Đặt Tâm Tư Lên Người Tôi
Chương 21 - Nhất Định Là Con Tiện Nhân Đó!
Chương 22 - Nên Gọi Cô Ta Trở Về
Chương 23 - Lệ Đình Xuyên, Tạm Biệt.
Chương 24 - Đừng Mệt Mỏi, Em Sẽ Đau Lòng
Chương 25 - Thích Một Người Không Cần Lý Do, Chỉ Cần Trái Tim Là Đủ.
Chương 26 - Lừa Được Thật Tốt
Chương 27 - Không Thích Lệ Đình Xuyên!
Chương 28 - Ai Cho Cô Dũng Khí? Tống Vân Nhĩ!
Chương 29 - Chuyển Sang Dùng Khổ Nhục Kế?
Chương 30 - Chiêu Trò Quá Tệ!
Chương 31 - Ngọt Ngào Thuở Ban Đầu
Chương 32 - Ngoại Trừ Hận, Vẫn Là Hận !
Chương 33 - Có Phải Tôi Chết Rồi, Nợ Sẽ Được Xoá Bỏ?
Chương 34 - Chương 34
Chương 35 - Cô Còn Biết Mình Là Một Con Sói Mắt Trắng?
Chương 36 - Một Khoảnh Khắc Dịu Dàng
Chương 37 - Nỗi Nhớ Lệ Đình Xuyên
Chương 38 - Rời Bỏ Hắn Ta, Trở Về Bên Cạnh Tôi!
Chương 39 - Tổng Vân Nhĩ, Trả Lại Con Cho Ta!
Chương 40 - Chương 40
Chương 41 - Bên Cạnh Chú Lệ Có Người Nào Khác Không?
Chương 42 - Tống Vân Nhĩ, Tôi Muốn Giết Chết Cô!
Chương 43 - Động Thủ Với Cô Cũng Chỉ Làm Bẩn Tay Tôi!
Chương 44 - Tiểu Tiện Nhân Đang Ngứa Đòn
Chương 45 - Tôi Không Quen Biết Lệ Đình Xuyên
Chương 46 - Chỉ Nghiên, Cậu Có Thích Lệ Đình Xuyên Không?
Chương 47 - Vân Nhĩ, Có Phải Cậu Có Nỗi Khỏi Tâm?
Chương 48 - Anh Hai Lệ, Người Phụ Nữ Của Ngươi Ở Chỗ Ta!
Chương 49 - Tôi Sẽ Chịu Trách Nhiệm Đến Cùng
Chương 50 - Cô Cùng Người Đàn Ông Khác Ôm Ốp Trước Mặt Anh
Chương 51 - Tống Vân Nhĩ, Ngươi Có Làm Hay Không?
Chương 52 - Chương 52
Chương 53 - Trái Tim Tôi Chỉ Có Một Người
Chương 54 - Lệ Đình Xuyên, Tôi Chỉ Có Thể Tìm Anh!
Chương 55 - Khổ Nhục Kế Cộng Thêm Lạt Mềm Buộc Chặt?
Chương 56 - Vì Tiền Có Thể Uy Khuất Cầu Toàn?
Chương 57 - Ai Cũng Có Thể Làm Chồng?
Chương 58 - Người Phụ Nữ 5 Năm Trước
Chương 59 - Em Đã Đánh Mất Anh
Chương 60 - Chỉ Có Một Người Phụ Nữ Có Thể Quản Anh
Chương 61 - Lão Già Lệ Đình Xuyên
Chương 62 - Xin Lỗi, Ta Không Thể Giữ Được Người Phụ Nữ Của Ngươi
Chương 63 - Không Thể Giao Tống Vân Tỉ Cho Ngươi!
Chương 64 - Đều Vô Sỉ Như Nhau
Chương 65 - Cô Ta Đối Với Lệ Đình Xuyên Không Quan Trọng
Chương 66 - Không Thể Là Cô Ta!
Chương 67 - Chương 67
Chương 68 - Nhìn Thấy Người Quen Cũ, Không Định Chào Hỏi Sao?
Chương 69 - Đang Tán Tỉnh Bạn Gái Nhỏ Sao?
Chương 70 - Gặp Ở Chỗ Cũ!
Chương 71 - Tống Vân Nhĩ, Đừng Quấn Lấy Con Trai Tôi!
Chương 72 - Em Là Thần Dược Cai Thuốc Cả Đời Của Anh!
Chương 73 - Chương 73
Chương 74 - Tống Vân Nhĩ, Tôi Sẽ Cho Cô Một Cơ Hội Khác!
Chương 75 - Tôi Cũng Không Muốn!
Chương 76 - Nhìn Đủ Rồi, Mau Tới Đây Uống Đi!
Chương 77 - Chương 77
Chương 78 - Người Yêu Hay Kẻ Thù, Hãy Chọn Một!
Chương 79 - Vân Nhĩ, Cậu Phải Cẩn Thận Với Hắn
Chương 80 - Chỉ Có Một Mình Em!
Chương 81 - Nghĩ Đến Lệ Đình Xuyên
Chương 82 - Không Thể Rõ Ràng Hơn
Chương 83 - Sống Chung Sẽ Ảnh Hưởng Tới Danh Tiếng Của Em
Chương 84 - Thật Là Cảm Động
Chương 85 - Cậu Không Phải Rất Biết Mời Cứu Viện Sao?
Chương 86 - Dù Anh Chết Tôi Cũng Sẽ Không Rơi Một Giọt Nước Mắt Vì Anh!
Chương 87 - Đời Này Tôi Và Cô Không Chết Không Thôi!
Chương 88 - Đình Xuyên, Anh Đang Tìm Em À?
Chương 89 - Chuyện Năm Đó, Chúng Ta Làm Bí Mật Như Vậy!
Chương 90 - Cô Có Con Không?
Chương 91 - Chương 91
Chương 92 - Cách Cái Chết Chỉ Có Một Bước!
Chương 93 - Lệ Đình Xuyên, Anh Nằm Sấp Xuống Cho Tôi!
Chương 94 - Tống Vân Nhĩ, Rốt Cuộc Cô Có Thể Hay Không!
Chương 95 - Tiểu Yêu Tinh!
Chương 96 - Chương 96
Chương 97 - Chương 97
Chương 98 - Chương 98
Chương 99 - Đi Ra Ngoài!
Chương 100 - Đừng Hành Hạ Nhau Nữa, Được Không?
Chương 101 - Chương 101
Chương 102 - Đang Nghĩ Tới Anh!
Chương 103 - Muốn Quản Tôi!
Chương 104 - Tôi Đang Bận!
Chương 105 - Anh Đi Cùng Cô Ấy Đi!
Chương 106 - Chương 106
Chương 107 - Đừng Ép Tôi Phải Thô Bạo!
Chương 108 - Đình Xuyên, Anh Đến Đây Được Không?
Chương 109 - Cậu...Cùng Lệ Đình Xuyên Tốt Rồi?
Chương 110 - Mày Là Đồ Ăn Cây Táo Rào Cây Sung!
Chương 111 - Cô Là Cô Gái Đầu Tiên Lệ Tiên Sinh Đưa Về!
Chương 112 - Chương 112
Chương 113 - Chương 113
Chương 114 - Chương 114
Chương 115 - Chương 115
Chương 116 - Tôi Thích Ỷ Vào Tình Yêu Của Anh Ấy
Chương 117 - Chương 117
Chương 118 - Chương 118
Chương 119 - Chương 119
Bảo Đạt ngắt lời cô, trên khuôn mặt quyến rũ đó cuối cùng cũng có một biểu cảm khác.
Đây là tức giận!
Đúng!
Đúng là nó rồi!
Quý Chỉ Nghiên cười trong lòng, đây chính là kết quả cô muốn.
Cô chính là muốn những người bên cạnh Lệ Đình Xuyên, từng người từng người một đều ghét Tống Vân Nhĩ.
Bảo Đạt và Lệ Đình Xuyên là mối quan hệ vững vàng như sắt, không dễ lay chuyển. Nên đối với người đã hại Lệ Đình Xuyên mất nửa cái mạng 5 năm trước kia, Bảo Đạt vẫn luôn ghi hận.
5 năm trước, đòn chí mạng đối với Lệ Đình Xuyên không phải là Lệ Trình Trí đoạt quyền mà là sự rời đi của Tống Vân Nhĩ.
Cho nên, lúc này Bảo Đạt khi biết Tống Vân Nhĩ là thủ phạm, làm sao anh còn có thể thích Tổng Vân Nhĩ và nề mặt cô ta chứ.
Tống Vân Nhĩ, tại sao cô lại quay về giành Đình Xuyên với tôi?
Tại sao cô không thể ra đi một cách dứt khoát và lặng lẽ?
Tôi đều đã nói rõ ràng vậy rồi, cô vì sao còn mặt dày mày dạn quay lại chứ?
"Có lẽ, 5 năm trước Vân Nhĩ có nỗi khổ tâm.
" Quý Chỉ Nghiên vẻ mặt khó xử nói, như để thuyết phục Bảo Đạt cũng giống như đang thuyết phục mình.
Tuy nhiên, lời giải thích này nghe có vẻ nhạt nhòà và yếu ớt, quá ...
. gượng gép.
"Mẹ kiếp!
" Bảo Đạt thấp giọng chửi rủa, "Có nỗi khổ tâm hay không, tôi không biết. Tôi chỉ biết, anh hai Lệ suýt chút nữa mất mạng!
Bên trong giọng điệu này tràn đầy phần nộ cùng trách cứ Tống Vân Nhĩ.
"Bất kề nói thế nào, trong lòng Lệ Đình Xuyên cũng có cô ấy. Chúng ta là người ngoài cuộc, không nên tham gia vào mối quan hệ của họ thì hơn.
" Quý Chỉ Nghiên nói những lời tốt đẹp dành cho Tống Vân Nhĩ, "Vẫn là để hai người họ tự mình giải quyết vấn đề. Tôi thấy Vân Nhĩ cũng không giống loại người ham hư vinh. Mặc dù cô ấy đã rời bỏ Đình Xuyên lúc Đình Xuyên khó khăn nhất, nhưng hiện tại cô ấy đã trở về, chứng tỏ trong lòng cô ấy có
Đình Xuyên. Chuyện tình cảm, người ngoài như chúng ta rất khó để tham gia.
Bảo Đạt không trả lời, chỉ tỏ một bộ dáng đăm chiêu.
"Tôi định đi thăm Vân Nhĩ, nhưng bây giờ xem ra.
.
.
" Quý Chỉ Nghiên cười nhẹ nhàng, vui vẻ nói, "Nếu tôi qua đó, rõ ràng sẽ quấy rầy bọn họ. Tôi không đi thì hơn, chờ đến tối đi thăm cô ấy sau.
"
"Cô cứ như vậy bỏ cuộc sao?" Bảo Đạt nhìn Quý Chỉ Nghiên đầy ẩn ý, nhàn nhạt nói: "Không cố gắng thêm một chút nữa? Dù sao phần thắng của cô vẫn rất lớn. Suốt 5 năm qua, anh hai Lệ cũng chỉ có một người phụ nữ duy nhất bên cạnh là cô.
"
Quý Chỉ Nghiên nhún vai cười phản bác, "Tôi biết rõ thân phận của mình. Chưa kể, thích một người cũng không phải nhất định cần đáp lại tình cảm tương tự. Nhìn anh ấy vui vẻ hạnh phúc còn thỏa mãn hơn so với việc chiếm hữu anh ấy. Tôi đi trước.
"
Nói xong, lại cười tao nhã rồi xoay người rời đi.
Có điều, vừa quay người lại, nụ cười tao nhã mê người trên khuôn mặt trong tức khắc liền biến mất. Nó được thay thế bằng một khuôn mặt hung ác và quỷ dị, cũng như một cái nhìn tàn nhẫn giết người.
Bảo Đạt nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt khó dò, khóe môi gợi lên một tia cười khinh thường.
Vẫn đứng nghiêng tựa vào mép bàn như cũ, một tay đưa lên vuốt cằm mình, tay còn lại gõ nhẹ vào mặt bàn.
Nó tạo ra một tiết tấu rất nhịp nhàng cùng nụ cười trên mặt hắn hợp thành một mảnh quỷ dị.
Cũng giống như gương mặt âm nhu của hắn, làm cho người ta khó nắm bắt.
Khi Lệ Đình Xuyên mở cửa bước vào, Bảo Đạt vẫn mang theo nụ cười sâu xa, quỷ dị đó.
"Anh hai.
" Nhìn thấy Lệ Đình Xuyên, Bảo Đạt lập tức nở nụ cười nịnh nọt, kéo qua một cái ghế, "Ngồi đi. Nói cho anh biết về tình hình của chi dâu.
"
Lệ Đình Xuyên nhìn anh thật sâu, ngồi xuống ghế, lấy ra một điếu thuốc châm lửa, trầm giọng nói: "Nói đi!
"
Giọng điệu của hắn luôn thể hiện vẻ uy nghiêm, giống như là đế vương thiên sinh, bất cứ lúc nào cũng nhìn ra vạn vật.
"Ngươi hẳn may mắn vì được đưa tới kịp thời, còn có chính là một vị.
.
.
"
"Nói trọng điểm!
" Lệ Đình Xuyên lạnh lùng ngắt lời anh, lạnh lẽo trầm mặc.
"Trọng điểm chính là, thứ nhất, suy dinh dưỡng. Thứ hai, nghỉ ngơi không đủ. Thứ ba, bụng trống rỗng. Thứ tư, phiền muộn. Thứ năm, nộ khí công tầm!
", Bảo Đạt nói trong một hơi.
Mỗi một vấn đề được nói ra, sắc mặt Lệ Đình Xuyên lại tối đi vài phần.
Cuối cùng là trực tiếp đen kịt, tỏa ra sự lạnh lẽo, âm u.
Mỗi một vấn đề này đều cho thấy rõ những năm gần đây, người phụ nữ Tống Vân Nhĩ này đã không có cuộc sống tốt đẹp.
Tổng Vân Nhĩ, cô rốt cuộc đã đi theo một người đàn ông như thế nào vậy!
"Rầm!
"
Lệ Đình Xuyên một quyền đấm mạnh xuống bàn, cả người hung ác đến đáng sợ.
"Anh hai, cuối cùng cô ấy.
.
.
.
.
"
"Ngươi chăm sóc sức khỏe cho cô ấy tốt một chút.
" Lệ Đình Xuyên từ trên ghế đứng lên, mặt không chút thay đổi nói.
"Ừm", Bảo Đạt trả lời.
"Không cần nói cho tôi, là ý của tôi.
" Lệ Đình Xuyên nói thêm, "Ngoài ra, đừng để cô ấy biết mối quan hệ của cậu và tôi.
"
Nói xong, không thèm liếc nhìn Bảo Đạt một chút, quay người rời đi.
Cho nên, những gì Quý Chỉ Nghiên nói là đúng, trong lòng anh hai Lệ cho tới giờ đều chưa từng buông bỏ người đó sao?
Cho dù lúc trước người đó đã hại hắn thành như thế, thiếu chút nữa mất mạng, hắn vẫn còn nghĩ tới người đó sao?
Mẹ kiếp!
Đây rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu?
Còn cả những lời của người phụ nữ Quý Chỉ Nghiên kia nữa, cũng không thể tin hoàn toàn.
Tổng Vân Nhĩ cuộn người co ro, hồi lầu cũng không thả lỏng.
Mỗi một chữ Lệ Đình Xuyên nói ra đều cắt da cắt thịt, trừng phạt trái tim cô.
Nỗi đau đó khiến cô không thể thở được.
Anh ấy đã rời đi rồi, Tống Vân Nhĩ cũng không biết anh có đồng ý tiếp tục hợp tác với Tống thị hay không.
Nếu như, anh ấy không đồng ý, cô .
.
. còn cách nào khác?
Lệ Đình Xuyên, em phải làm gì đây? Em có thể làm gì?
Em không muốn để anh hận em, cũng không nghĩ sẽ xuất hiện trước mặt anh, thế nhưng em không thể làm khác!
Bọn họ buộc em không thế không đến tìm anh.
Lệ Đình Xuyên, anh có thể giúp em một chút không!
Em đã đánh mất anh, đánh mất con, đánh mất em trai mình.
Cuộc đời này, ba người thân thiết nhất với cô, ba người cô quan tâm nhất, đều bị cô đánh mất.
Cô muốn tìm lại từng người một.
Nhưng, điều này còn khó hơn lên trời.
Lúc Bảo Đạt vào phòng bệnh, chỉ thấy một thân hình nhỏ bé nằm co quắp trên giường, trông rất đau đớn.
Mơ hồ, còn có tiếng nức nở trầm thấp.
"Cô không thoải mái chỗ nào?" Bảo Đạt hỏi.
Nghe thấy tiếng động, Tổng Vân Nhĩ ngước mắt lên, nhìn thấy một vị bác sĩ mặc áo blouse trắng đang đứng trước mặt cô, vẻ mặt quan tâm nhìn cô.
Cô lấy sức mỉm cười, chậm rãi nói: "Không sao cả, cảm ơn bác sĩ. Khi nào tôi có thể xuất viện?"
"Xuất viện?" Bảo Đạt cười như không cười nhìn cô gẵn từng chữ, "Trong vòng một tuần đừng có nghĩ tới!
"
Lệ Đình Xuyên bước ra khỏi cổng bệnh viện đi về phía xe, Trình Dương mở cửa sau cho anh, "Anh Lệ.
"
"Ừm,
" Lệ Đình Xuyên nhàn nhạt đáp một tiếng, "Về công ty.
"
Trình Dương khởi động xe, "Tống tiểu thư .
.
. không sao chứ?"
"Gọi cho Tống Lập Tân, nói về việc hợp tác lại lần nữa.
"