Cữu Quỷ Bát Mã Đao

Cữu Quỷ Bát Mã Đao

Cập nhật: 05/04/2024
Tác giả: Vô Danh
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 25,351
Đánh giá:                        
Kiếm hiệp
     
     

Không biết đã bao lâu, Văn Chí Hồng mới tỉnh lại. Gã mở to cặp mắt và thấy lờ mờ Lâm Ngũ Đường đang ngồi xếp bằng bên cạnh gã, người đầm đìa mồ hôi...

.

Gã thều thào hỏi :

- Lâm tiền bối.

.

. Vãn bối đã ngất đi bao lâu rồi nhỉ?

Lâm Ngũ Đường khẽ nói cặp mắt vẫn nhắm nghiền :

- Đừng có nói nhiều. Ngươi đã bất tỉnh ba ngày rồi đấy?

- Ba ngày rồi ư?

Văn Chí Hồng nhắc lại :

- Không hiểu sao mà đến bây giờ, đầu vãn bối nhức không sao chịu nổi.

.

. Nếu không có tiền bối, hẳn là vãn bối đã bỏ mạng rồi.

.

.

Gã nói vậy vì thấy khuôn mặt Lâm Ngũ Đường tái xanh, hiển nhiên lão đã truyền nội lực cho gã, nên đã hao tổn rất nhiều chân khí.

Lâm Ngũ Đường không đáp. Một lát sau, lão mở từ từ mắt ra mặt lộ rõ vẻ kinh dị khác thường.

- Tiểu tử, ngươi có biết rằng bệnh tình của ngươi hiện đang rất trầm trọng hay không?.

.

. Cửu Ma thần công là một công phu tuyệt thế, song độc dược mà ngươi uống phải cũng không tầm thường.

.

. Hiện thời nó chỉ có thể làm cho chất độc trong người của ngươi tạm ngưng phát tác.

.

. Song nếu không sớm trục được độc chất ra ngoài, trước sau gì kinh mạch của ngươi cũng đứt hết mà thôi.

.

.

Văn Chí Hồng mệt mỏi nói :

- Nếu đúng thế! Tiền bối đừng có nhọc sức cứu chữa cho vãn bối làm gì.

Lâm Ngũ Đường cau mặt :

- Ngươi đừng vội bi quan. Nội lực của ngươi hiện nay trong thiên hạ thiết tưởng không có người thứ hai. Ngươi tuy luyện được Cửu Ma thần công, song vẫn chưa biết cách quy nạp chân khí để ứng dụng võ công và trị bệnh. Nếu ta dạy cho ngươi, ngươi có thể kềm hãm độc chất trong một thời gian dài, chờ đến khi gặp được Đồng Bá Bá.

.

.

Lâm Ngũ Đường dừng lại một chút, rồi lão giảng giải :

- Về mặt y thuật, cũng may trước kia sư phụ ta là Từ Hàng đạo nhân có truyền cho ta. Ngươi bề ngoài trông không có gì, song thật ra bị nội thương khá trầm trọng. Ngươi nên biết rằng bệnh khi còn ở ngoài “phủ” thì còn dễ chữa, hễ đã ăn sâu đến “tạng” thì rất là nguy kịch.

.

. Trong trường hợp của ngươi, ta e độc khí đã vào đến “tâm” rồi đó.

Văn Chí Hồng nói :

- Thế thì chắc là vãn bối không thể nào qua khỏi được nữa? Tiền bối, làm sao tiền bối biết được điều đó vậy?

- Nội kinh có nói: “Quả tim nặng mười hai lượng, trong đó có bảy lỗ rộng và có khiếu thông ra lưỡi. Tâm khí thông ư nhiệt, tâm khí hòa tắc thiệt, nặng trí ngũ vị”. Có nghĩa khí ở tâm thông ra lưỡi, tâm khí điều hòa thì lưỡi mới phân biệt được năm vị khác nhau là: chua, cay, đắng, mặn, ngọt.

.

. ta xem ra ngươi.

.

.

- Thưa tiền bối, đúng như vậy đó.

.

. Vãn bối nhiều khi ăn uống quả là không biết ngon là gì cả.

.

.

- Phải! Nhưng ngươi đừng quá lo lắng.

.

. Ngươi đã có sẵn một nội lực kinh hồn, thì việc trấn áp chất độc không cho nó phát tác là điều có thể làm được.

.

. Ngươi ráng đứng dậy ta xem.

.

.

Văn Chí Hồng gượng đứng dậy. Gã thử vận khí như trong cách luyện Cửu Ma thần công, song cảm thấy đầu váng mắt hoa cơ hồ không sao chịu nổi.

.

. Lâm Ngũ Đường nói :

- Ngươi nên nhớ phép vận khí để chữa bệnh hoàn toàn khác với phép vận công. Đại pháp cơ bản của phương pháp trị bệnh là phép giống tự nhiên, có nghĩa là tất cả phải thuận theo tự nhiên” Thần, Tâm, Ý” phải thuận theo tự nhiên mà vận hành. Đã nói “Dịch có thái cực”, tức là “Pháp tại hư vô” là thổ về với thế giới hư vô, Ý và Khí cùng theo nhau, ý theo thì khí động, khí tới thì tâm tới.

.

. Ngươi thử làm theo lời ta nói xem.

.

.

- Lập thân kỳ chính trực.

- Hoàn cung thủ đang hùng.

- Khí định thần giai liễm.

- Tâm trừng mạo diệc cung.

.

.

Văn Chí Hồng lảm nhảm đọc khẩu quyết, rồi cứ theo lời Lâm Ngũ Đường mà thực hành.

.

. Luồng chân khí hùng mạnh trong người gã trước kia giống như con ngựa bất kham chạy lồng lên trong người, giờ đây từ từ dịu lại. Tập chừng hơn một giờ, gã cảm thấy khoan khoái dễ chịu, nên càng hứng khởi tập miết mấy giờ liền.

.

. Bỗng gã nghe Lâm Ngũ Đường khẽ nói :

- Tiểu tử như thế là đủ rồi đó.

.

. Ngày mai sẽ tập tiếp, đồng thời ta sẽ truyền thụ võ công cho.

Văn Chí Hồng cả mừng, gã nói :

- Được tiền bối trị bệnh cho lại còn được truyền thụ võ công, vãn bối không biết lấy gì để đền đáp.

- Ngươi đừng băn khoăn gì về chuyện đó! Ta chỉ muốn hỏi ngươi một điều thôi. Không lẽ thân thế ngươi, ngươi không biết thật hay sao? Ta là sư phụ của ngươi, ta.

.

.

Văn Chí Hồng đổi cách xưng hô :

- Thưa sư phụ! Đệ tử thật có lỗi, đệ tử thật ra là con của Văn Thành Long và Chu Minh Nguyệt.

.

.

Lâm Ngũ Đường trợn tròn cặp mắt lên kinh ngạc. Lão la to :

- Ngươi là con của Văn đại hiệp.

.

. ngươi.

.

. ngươi không gạt ta đấy chứ.

.

.

?

- Đệ tử thật đắc tội vô cùng vì đã không nói với sư phụ từ đầu.

.

. Nguyên do là.

.

.

Gã định nói chỉ vì cuốn bí phổ mà gã bị mấy môn phái truy tìm thì Lâm Ngũ Đường đã ngắt lời gã :

- Ta hiểu, ta không trách gì ngươi đâu, không riêng gì ngươi, mà bất cứ kẻ nào cầm trong tay cuốn bí phổ đều nguy hiểm đến tính mạng.

Văn Chí Hồng nói :

- Nhưng hiện giờ.

.

. Cuốn bí phổ ấy đã không còn ở trong tay tại hạ nữa.

Lâm Ngũ Đường lẩm bẩm :

- Chuyện đó thật là khó hiểu.

.

. Ngươi không đoán ra kẻ nào đã làm việc đó hay sao?

- Người đó võ công rất cao! Lại che mặt bằng một mảnh vải đen, vãn bối võ công kém cỏi nên không thể nào nhận ra được lai lịch sư môn của gã.

.

.

- Tiểu tử! Ngươi nên nhớ.

.

. chuyện này rất là hệ trọng, có thể qua đó ngươi biết được kẻ nào đã sát hại song thân của ngươi.

Văn Chí Hồng ngạc nhiên hỏi.

- Làm sao mà biết được?

- Ngươi thử suy nghĩ xem, những người biết ngươi có bí phổ trong tay là những ai?

Văn Chí Hồng nói khẽ :

- Cũng không nhiều lắm? Nhưng.

.

.

Lâm Ngũ Đường ngắt lời :

- Thôi được.

.

. Chuyện này ta hãy gác lại đã, nhưng dù sao ngươi cũng phải ở lại đây một thời gian dài, ta sẽ cố gắng truyền thụ cho ngươi hết sở học của ta.

.

. chừng đó may ra ngươi mới có thể bước chân ra ngoài giang hồ được.

.

.

Ngừng một lát, Lâm Ngũ Đường nói tiếp :

- Đối với người học võ, khi giao đấu phần mã bộ rất quan trọng. Mê Tung bộ pháp vốn xuất xứ từ Ba Tư, cách biến hóa của nó vô cùng phức tạp. Chính vì thế khi Nam Hải thần ni đoạt được bộ pháp này, qua đến mấy đời Chưởng môn mới chỉ có một người tạm gọi là hiểu được. Sau đó, bí phổ thất lạc nhiều nơi, cuối cùng đến tay sư phụ ta là Từ Hàng đạo nhân. Lúc đó, bản gốc đã không còn nữa, theo lời đồn một nhà sư chùa Thiếu Lâm, thấy công phu này khó học nên đã nghiên cứu thay đổi đi rất nhiều cho phù hợp với võ học của Trung Nguyên, bởi vì căn bản của võ thuật Ba Tư và Trung Nguyên khác nhau rất xa về cách diễn giải, theo nguyên thủy thì Mê Tung bộ pháp gồm ba ngàn sáu trăm lối biến hóa cả thảy, nhưng đến sau này, một kỳ nhân nào đó của chùa Thiếu Lâm đã nhận xét thấy dù có phức tạp đến mấy, nhưng gút lại cũng không ra ngoài Ngũ Hành Sinh Khắc của Kinh Dịch do vua Phục Hy làm ra lấy hình thể con quỷ mà tượng trưng cho Ngũ Hành. Bởi con quỷ từ đầu đến đuôi có năm vảy, vòng tròn con quỷ có hai mươi tám cái tượng trưng cho hai mươi tám vì sao.

.

.

Lâm Ngũ Đường say sưa, giảng giải cho Văn Chí Hồng. Văn Chí Hồng tuy không hiểu hết được những gì lão nói, song gã cũng lãnh hội được đôi ba phần.

Đêm hôm đó, Văn Chí Hồng trằn trọc không sao ngủ được, đầu óc gã cứ quay cuồng với các yếu quyết khẩu quyết vừa học. Thế là gã vùng dậy cứ chiếu theo bộ pháp mới học mà thực hành. Gã mãi mê luyện tập đến nỗi trời sáng lúc nào gã cũng không hay. Gã bỗng nghe tiếng của Lâm Ngũ Đường cất lên từ phía sau lưng :

- Tiểu tử, ngươi khá lắm, thật không uổng sự trông chờ của ta.

.

.

* * * * *

.

.

. Thấm thoát Văn Chí Hồng đã ở trong thạch động của Lâm Ngũ Đường hơn một năm trời. Tuy gã chưa thấu triệt được hết chỗ huyền diệu của bộ pháp, song cũng nắm được chừng bốn năm phần. Nhờ nội công gã đã được học từ Cửu Ma thần công, nên về mặt công phu gã cũng tiến rất nhanh. Một hôm Lâm Ngũ Đường bảo gã :

- Võ công của con bây giờ nếu bước ra giang hồ thì khó có người địch nổi rồi đấy. Tất cả sở học suốt đời của ta, ta truyền hết cho con rồi. Việc cần kíp nhất của con bây giờ là phải xuất đầu lộ diện.

.

.

Văn Chí Hồng kêu lên :

- Sư phụ! Con vẫn còn cảm thấy võ công của mình kém cỏi lắm.

.

.

- Phải.

.

. nhưng để tập luyện cao hơn nữa thì không thể được. Bản thân chất độc Tiêu Cân hoàn vẫn còn nằm trong cơ thể của con chưa trục được ra ngoài, việc cần nhất là phải tìm cho ra được Đồng Bá Bá.

.

. Sau đó con mới có thể tăng tiến công phu được.

.

.

Văn Chí Hồng nói :

- Con xin tuân lời sư phụ, nhưng.

.

.

Lâm Ngũ Đường hiểu ý Văn Chí Hồng nên ngắt lời gã :

- Ngươi đừng lo cho ta! Khi chưa gặp ngươi, ta vẫn ở đây một mình có sao đâu. Sau này, khi ngươi tìm ra được sự thật kẻ nào giết hại song thân ngươi thì hãy trở về đây! Ta hy vọng nhiều ở ngươi đó.

.

.

Lâm Ngũ Đường nói đoạn lấy trong người ra một lọ thuốc màu đỏ, lão tiếp :

- Sở dĩ ta không cho ngươi luyện thêm vì chất độc trong người có thể bộc phát bất kỳ lúc nào.

.

. Càng sử dụng nhiều đến công lực, càng nguy hại chừng đó. Lọ thuốc này là tâm huyết của ta mấy chục năm mới chế ra được gồm sáu viên. Lúc nào ngươi cảm thấy đầu váng mắt hoa thì hãy uống một viên, ít ra nó cũng giúp ngươi kéo dài thời gian.

.

.

Văn Chí Hồng đưa hai tay đỡ lấy lọ thuốc. Gã toan nói lời cảm tạ thì Lâm Ngũ Đường đã phẩy tay.

- Ngươi khỏi cảm ơn ta làm chi, bây giờ ngươi hãy đi về hướng tây chừng ba chục dặm sẽ tới một ngã ba. Ngươi cứ theo phía tay trái mà đi sẽ ra khỏi khu vực này.

Lâm Ngũ Đường nói xong, lão nhìn thẳng vào mặt Văn Chí Hồng và khẽ nói :

- Ngươi đã biết rồi đó, song thân của ngươi là bạn tâm giao của ta, nên mối thù của ngươi cũng là của ta. Khi nào thành công.

.

.

Văn Chí Hồng quả quyết nói :

- Thưa sư phụ! Nhất định con sẽ quay trở lại đây báo tin vui cho sư phụ.

- Thế thì tốt lắm.

Lâm Ngũ Đường nói, lão đột ngột quay mình rồi thi triển khinh công tuyệt đỉnh phóng mình về phía trước. Văn Chí Hồng nhìn bóng lão khuất hẳn sau lùm cây rậm rạp mới theo lời dặn đi về hướng tây.

Đường rất khó đi vì cây cối chằng chịt cản lối nên mãi đến xế chiều gã mới đi được ba chục dặm. Đúng như lời Lâm Ngũ Đường nói, gã thấy trước mặt có ba lối thẳng. Văn Chí Hồng cứ tưởng gã sẽ tới ngay một thị trấn nào đó, song đi mãi vẫn chỉ thấy con đường kéo dài hun hút trước mặt. Gã đành kiếm một vài trái cây ăn tạm cho đỡ đói lòng, rồi tìm một nơi bằng phẳng ngả lưng qua đêm. Hôm sau, gã tỉnh dậy thật sớm rồi cắm cúi đi tiếp.

.

. Văn Chí Hồng nghĩ bụng”

“Xem ra con đường này không biết còn dài đến đâu, nếu mà cứ đi bộ mãi thế này thì không biết đến bao giời mới tới.

.

. Giá có một con ngựa.

.

.

Văn Chí Hồng đang tính toán, bỗng gã nghe thấy phía trước có tiếng vó ngựa.

.

. Gã thất vọng nghĩ thầm :

“Thật xui cho mình quá. Hình như có một toán kỵ mã vừa mới nghỉ chân xong rồi lên đường. Mình đến sớm một chút là đã bắt gặp.

.

.

Văn Chí Hồng chợt dừng lại. Gã chạy vào ven đường. Thính lực của gã bây giờ không phải tầm thường. Gã phát giác ra đâu đây có tiếng thở phì phò của một con ngựa, hiển nhiên của một gã nào đó vẫn còn ở lại.

.

. Quả nhiên gã thấy từ đằng xa, có một con ngựa bị buộc dưới một gốc cây to. Gã nghĩ bụng :

“Hẳn là chủ nhân của con vật cũng ở đâu đây thôi? Không hiểu gã là ai vậy?”

Văn Chí Hồng chú ý quan sát, gã phát hiện ra cách chỗ con ngựa không xa có một gã đại hán đang ngồi quay lưng lại. Chắc tên này đang đau bụng.

Văn Chí Hồng nghĩ ra một kế. Gã cũng làm bộ cởi quần rồi ngồi lom khom gần đó. Một lát sau, gã đại hán kéo quần đứng dậy mặt vẫn còn nhăn nhó, chứng tỏ gã vẫn còn đau bụng ghê gớm lắm. Văn Chí Hồng nhìn thấy gã ăn mặc theo lối bọn đệ tử phái Hoa Sơn.

Đại hán nhìn thấy Văn Chí Hồng cũng đang làm cái việc như gã thì thoạt đầu hơi giật mình. Gã quát to :

- Tên tiểu tử kia, ngươi là ai mà lại xuất hiện ở chỗ này vậy?

Văn Chí Hồng vờ sợ hãi :

- Tiểu đệ.

.

.

! Tiểu đệ là dân ở đây mà.

.

. Hôm nay có việc lên thị trấn qua đây bụng hơi đau một chút.

.

.

Đại hán nhìn Văn Chí Hồng tỏ ý nghi ngờ, song gã thấy Văn Chí Hồng chỉ là một thiếu niên gầy còm, lại có vẻ quê mùa nên không e ngại gì, gã nói :

- Ngươi đi thì đi nhanh lên, ta còn nhờ ngươi một chút việc.

.

.

Văn Chí Hồng kéo quần đứng dậy, gã ngơ ngác hỏi :

- Không hiểu đại huynh định nhờ gì vậy?

- Ta lần đầu đến đây nên không biết đường đi.

.

. Bụng lại vẫn còn đau. Nếu ngươi biết cưỡi ngựa thì.

.

.

- Tại hạ sinh trưởng nơi sơn cước, cưỡi ngựa chẳng có gì khó cả.

.

.

- Thế thì tốt. Ta với ngươi cùng cưỡi chung con tuấn mã này. Ngươi biết đường tới Hạnh Hoa thôn chứ?

Văn Chí Hồng đáp bừa :

- Tất nhiên. Đại huynh có việc gì mà đến Hạnh Hoa thôn vậy?

- Ngươi là dân quê mùa thì làm sao mà biết được. Mấy hôm nay, ở đó có một đại hội vô cùng náo nhiệt.

Văn Chí Hồng reo to :

- Hay quá nhỉ! Chắc là phải có ăn uống?

- Tất nhiên rồi!

Đại hán nói. Gã nhìn Văn Chí Hồng vẻ thương hại rồi tiếp :

- Ngươi tuy không phải là người trong giới võ lâm, song nếu ngươi muốn kiếm một vài bữa cơm, ta nghĩ chủ nhân chắc cũng chẳng hẹp hòi gì.

.

.

Văn Chí Hồng hỏi :

- Đại huynh! Chẳng hay đại huynh đó là đại hội gì vậy? Ai đứng ra tổ chức?.

.

.

Đại hán mỉm cười vẻ kẻ cả :

- Ngươi có vẻ tò mò quá mức đấy! Thôi hãy lên ngựa đi ta sẽ nói cho biết sau.

Văn Chí Hồng cởi dây cột ngựa rồi nhảy lên. Gã đại hán ngồi ở phía sau. Văn Chí Hồng ra roi quất vào người con ngựa. Con tuấn mã hí lên một tiếng rồi phóng như bay về phía trước. Văn Chí Hồng để ý thấy trên đường có nhiều vết chân ngựa của những kẻ đi trước, gã cứ theo đó mà ra roi cho ngựa chạy.

.

. Văn Chí Hồng thấy gã đại hán ngồi phía sau không nói năng gì cả.

.

. Gã bèn gợi chuyện :

- Đại huynh! Hồi nãy đại huynh chưa trả lời cho đệ biết đại hội tổ chức tại Hạnh Hoa thôn là đại hội gì vậy?

Đại hán đáp :

- À!

.

.

. Lần này không phải là một mà là hai đại hội được tổ chức một lúc. Theo sáng kiến của chùa Thiếu Lâm, cứ hai năm một lần, các môn phái lớn trong giang hồ lại cùng nhau mở đại hội để dàn xếp những bất đồng hay những hiểu lầm đáng tiếc xảy ra. Mục đích là tránh những đụng độ giữa giới võ lâm với nhau. Nếu trong thời gian đó, đệ tử môn phái nào phạm lỗi thì tùy theo mức độ nặng nhẹ, Chưởng môn của y phải đứng ra tạ lỗi với Chưởng môn của gã kia, hoặc nặng hơn thì phải công khai đuổi y ra khỏi môn phái, rồi phế bỏ võ công.

.

. Điều này được thực hiện hết sức nghiêm khắc và có sự chứng kiến của Chưởng môn các phái.

Văn Chí Hồng gật gù ra vẻ am hiểu :

- À ra thế! Vậy còn đại hội thứ hai là gì?

- Đại hội thứ hai thì từ xưa đến nay chưa có bao giờ cả.

.

. cái này chỉ là ngoại lệ?.

.

. Số là trên giang hồ mới xuất hiện một môn phái mới.

.

. Gọi là mới là vì từ xưa đến nay, theo truyền thống chỉ có tám môn phái được coi là chính thống mà thôi đó là Thiếu Lâm, Võ Đang, Hoa Sơn, Không Động, Tung Sơn, Thanh Thành, Nga Mi, Hằng Sơn.

.

. phái Côn Luân tuy cũng là danh môn chính phái, song xuất xứ từ Tây Vực không phải ở Trung Nguyên nên không được coi trọng mấy.

.

. Nhưng hiện nay có một môn phái mới nổi lên có tên gọi là Cửu Trùng môn. Giáo chủ của môn phái này muốn đưa môn phái của mình lên ngang hàng những môn phái khác, nên nhân dịp này ra mắt quần hùng.

.

.

Văn Chí Hồng nghe đến đó trong lòng không khỏi giật mình. Cửu Trùng môn thì gã đã nghe đến hôm ở trong hang động trên núi. Chính gã đã chứng kiến Mã Xuân Phong, Chưởng môn phái Không Động đã bị lão Giáo chủ của Cửu Trùng môn cho uống Thi Nhục hoàn để khống chế. Tuy Văn Chí Hồng không biết mặt lão, nhưng qua câu chuyện lão đối đáp với Mã Xuân Phong, Văn Chí Hồng đã đoán ra lão chính là sư thúc của Thanh Bào lão nhân.

.

.

Nghe đại hán nói xong, Văn Chí Hồng không giấu nổi vẻ tò mò, gã hỏi tiếp :

- Tiểu đệ chẳng phải là người trong võ lâm nên nghe đại huynh nói chẳng hiểu gì mấy, chỉ có mỗi cái tên Cửu Trùng môn là thấy hay hay, bởi vì đệ đã gặp người của bang này rồi.

Đại hán trợn mắt.

- Ngươi đã gặp họ?

- Phải. Mà lại gặp chính Giáo chủ mới ghê chứ?

Đại hán hỏi dồn :

- Trông y ra làm sao?

- Lão bịt mặt nên đệ không nhìn được tướng mạo, song võ công lão thật là cao. Hôm đó lão động thủ với một người khác.

.

.

Văn Chí Hồng bịa ra câu chuyện đó. Gã không muốn kể cho đại hán nghe về Mã Xuân Phong vội. Gã chỉ dò xem phái Hoa Sơn đối với việc này như thế nào?

Đại hán nói :

- Ngươi khen lão chẳng qua vì ngươi không biết võ công đấy thôi.

.

. Theo như ta được biết, bang hội này làm nhiều chuyện tàn ác, hành tung không mấy quang minh chính đại. Võ công thì không hiểu theo đường lối nào. Phen này chúng lộ diện cũng là một dịp hay.

.

.

Văn Chí Hồng quất ngựa chạy chừng hơn hai chục dặm nữa. Đường mỗi lúc một dễ đi hơn. Đến một chỗ gã bỗng thấy trước mặt có rất nhiều lối rẽ, song chỉ có con đường bên tay phải là bụi cuốn dầy. Chứng tỏ có nhiều người qua lại. Văn Chí Hồng hơi phân vân một chút, nhưng rồi quyết định cho ngựa chạy theo lối đó. Quả nhiên chạy được mấy dặm nữa quang cảnh phía trước mặt đã thay đổi hẳn. Trên đường xuất hiện rất nhiều người thuộc đủ các môn phái đang tiến về phía trước. Đại hán bảo gã :

- Thôi! Ngươi có thể xuống đây được rồi đấy! Ta đi một mình được rồi.

.

.

Văn Chí Hồng dừng cương ngựa. Gã nhảy xuống rồi hòa cùng đám người đi về hướng Hạnh Hoa thôn. Các nhóm người đi theo từng tốp bốn năm người một, Văn Chí Hồng trà trộn đi theo bọn chúng nghe ngóng. Gã nghe một tên đệ tử Cái bang nói.

- Ngũ đệ! Đã lâu lắm rồi mới lại có một dịp vui vẻ náo nhiệt như thế này. Hẳn là năm nay họ đãi tiệc phải lớn lắm.

Gã được gọi là Ngũ đệ cau mặt gắt :

- Ngươi thì suốt đời chỉ lo ăn uống. Ta xem ra ăn uống thì cũng có, nhưng chưa chắc như ngươi nghĩ đâu?

Gã kia nói :

- Vì vậy như mọi năm chứ gì? Việc giải quyết tranh chấp là việc của các Chưởng môn, chẳng liên quan cóc gì đến tớ cả.

.

. Tớ chỉ cần no say là được.

Gã Ngũ đệ phát cáu :

- Đồ ngu! Ngươi không thấy là rất dễ xảy ra động thủ vì sự có mặt của cái môn phái “Cửu.

.

. Cửu” gì đó hay sao. Mà khi để xảy ra rồi thì gươm đao đâu có kể gì ai!

Gã kia xác nhận :

- Cũng có thể? Này Ngũ đệ, thế ý Giáo chủ của chúng ta về vấn đề này như thế nào?

- Ai mà biết được! Nhưng dù sao Cái bang cũng là một bang hội lâu đời, lẽ nào Giáo chủ lại chịu đứng ngang hàng với bọn Cửu.

.

. Cửu gì đó vừa mới ngoi lên.

Văn Chí Hồng đảo mắt nhìn khắp lượt. Gã nghĩ :

“Nếu như lần này là đại hội võ lâm thì chắc phái Hồng Hạc cũng được mời tới dự”.

Gã chủ yếu tìm xem các môn đồ của phái này có xuất hiện hay không để tìm kiếm Trần Gia Kính là sư phụ gã ngày xưa. Đột nhiên gã thấy từ phía sau có một cái kiệu do bốn người khiêng đang từ từ đi tới. Gã mừng rỡ trong bụng, vì theo lối phục sức của chúng thì rõ ràng đó là người của Hồng Hạc môn.

Văn Chí Hồng nghe tiếng một gã đệ tử Cái bang cất lên :

- Này! Các ngươi xem cái lũ kia kìa.

.

.

Gã giơ tay chỉ về phía cái kiệu.

Một gã khác nói :

- Cái đó thì có gì lạ!

Gã đệ tử bĩu môi :

- Tại sao lại không? Khinh bỉ cái đó kêu bằng “Thói rởm đời” chứ còn gì nữa.

.

. Giáo chủ gì mà làm bộ đi bằng kiệu.

.

.

Gã kia đáp :

- Đấy là đám đệ tử phái Hồng Hạc! Kể ra thì Chưởng môn của bọn chúng thật là thối không thể ngửi được thật. Cứ làm như vua không bằng.

.

.

Một gã hỏi :

- Chưởng môn phái Hồng Hạc là ai thế?

Gã kia làm bộ hiểu biết giảng giải :

- Trần Gia Kính chứ ai? Võ công của lão thì có ra quái gì, lại còn khéo làm bộ rườm rà.

.

.

Văn Chí Hồng không nghe chúng bàn tán nữa. Gã tiến lại phía cái kiệu. Gã chợt để ý thấy một trong số bốn tên kiệu phu võ công thật cao, bởi vì cước bộ của gã nhẹ nhàng không thể tả. Lúc tới gần gã kiệu phu đó, Văn Chí Hồng đột nhiên thấy gã nhìn mình bằng cặp mắt có vẻ khác lạ. Văn Chí Hồng trong bụng muốn tương kiến với Trần Gia Kính, song gã không biết làm thế nào để khỏi lộ thân thế mình, vì xung quanh cũng còn khá nhiều cao thủ các môn phái khác. Gã kiệu phu đi đầu thấy Văn Chí Hồng cứ đi luẩn quẩn bên cạnh, liền hỏi :

- Này anh bạn, làm gì mà cứ loanh quanh ở đây thế? Ngươi thuộc môn phái nào vậy?

- Các hạ làm ơn cho tôi hỏi một điều. Các hạ có phải là người của phái Hồng Hạc không?

Gã kiệu phu vừa đi vừa nói.

- Ngươi nhìn dấu hiệu là đủ hiểu rồi. Việc chi phải hỏi nữa.

Gã đột nhiên sẳng giọng.

- Ngươi cần gì?

- Tại hạ chỉ muốn bái kiến Trần chưởng môn mà thôi.

.

. Có phải Chưởng môn ngồi trong kiệu không?

Cặp mắt gã kiệu phu bỗng long lên. Gã hỏi :

- Ngươi là ai mà lại biết Trần chưởng môn?

Văn Chí Hồng chưa biết nên trả lời thế nào, gã nhìn vào chiếc kiệu thấy buông rèm kín mít, trong lòng không khỏi phát sinh ngờ vực. Năm xưa khi gã đột nhập vào Hồng Hạc môn, tuy võ công chưa có học được gì nhiều, song tính cách của Trần Gia Kính thì Văn Chí Hồng biết quá rõ. Lão là người rất trầm tĩnh lại giản dị không thích khoa trương. Cớ sao lần này lại bày vẽ ngồi kiệu như vậy.

.

.

Văn Chí Hồng đang suy nghĩ, bỗng gã sửng sốt thấy có một tiếng nói rất nhỏ vo ve bên tai.

- Tiểu tử, ta biết ngươi là ai rồi, nếu ngươi thật lòng muốn gặp Trần chưởng môn, hãy đợi đến chỗ vắng người thì nhảy vào trong kiệu.

Tiếng nói dứt, Văn Chí Hồng nhìn quanh thử đoán xem ai có thể là người phát ra tiếng nói đó, song gã chỉ thấy ngoài bốn tên kiệu phu mặt mũi non choẹt, tuyệt nhiên không có một người nào có thể làm được việc đó. Bởi vì công phu Truyền Âm Nhập Mật chỉ có những hảo thủ vào loại thượng thừa mới sử dụng nổi.

Văn Chí Hồng nhủ thầm :

“Thôi được, trước hết mình cứ làm theo lời chỉ dẫn của cao nhân nào đó đã rồi sau rõ liệu”.

Gã chỉ có một điều thắc mắc là tại sao lý lịch của gã lại có người biết.

Bốn tên kiệu phu từ từ đi chậm lại, rồi chỉ trong khoảng khắc đã tụt lại phía sau đoàn người. Văn Chí Hồng muốn nói chuyện với chúng, song cả bốn tên đều câm như hến. Chỉ duy nhất có một tên mà Văn Chí Hồng để ý từ đầu là luôn luôn nhìn gã bằng cặp mắt khác lạ.

.

.

Bỗng gã nghe tiếng nói bên tai :

- Tiểu tử quay mặt về phía kiệu đi.

Văn Chí Hồng vừa quay người lại, đột nhiên gã thấy một luồng nhu kình mạnh không thể tả đẩy gã bay vọt vào trong kiệu.

Thật ra, nội lực của Văn Chí Hồng đâu có thua kém gì, song gã cứ để người bị đẩy vào bên trong kiệu. Gã suýt kêu lên vì kinh ngạc khi thấy bên trong trống rỗng chẳng có ai ngồi cả. Gã chưa kịp định thần thì chiếc kiệu đã vun vút chạy đi, rõ ràng bốn tên kiệu phu đã gia tăng cước lực.

.

. Văn Chí Hồng ngồi bên trong gã nhìn ra ngoài thấy rõ mồn một thì cả mừng nghĩ bụng :

“Thì ra chiếc kiệu này được che bởi một loại vải đặc biệt. Người ngoài nhìn vào không được còn người bên trong lại nhìn ra rất rõ. Kể ra ngồi bên trong mà quan sát diễn biến thì cũng hay”.

Văn Chí Hồng đang suy nghĩ không biết làm cách nào liên lạc được với cao nhân bí mật nọ, thì tiếng nói đã cất lên bên tai :

- Văn Chí Hồng, ta biết ngươi rất có lòng với Hồng Hạc môn, vậy ngươi cứ ngồi yên trong đó chớ có bước ra ngoài, mọi việc ta sẽ chỉ dẫn sau.

.

. Ngươi có thấy bên trong kiệu có một cái hộp gỗ nhỏ không? Đó chính là đồ hóa trang, ngươi hãy lấy ra cải sửa dung mạo chút ít để không ai nhận ra ngươi.

Văn Chí Hồng thò tay sang bên cạnh quả nhiên thấy một cái hộp gỗ nhỏ. Gã mở ra thì thấy bên trong có một ít bột màu đen để bên cạnh một lọ nước gì đó màu vàng nhạt. Gã đổ chất bột màu đen ra lòng bàn tay rồi mở lọ đổ ít nước vàng vàng trộn đều. Gã dùng chất bột đó xoa lên mặt. Gã soi mặt vào một chiếc đồng được mài nhẵn bóng để sẵn trong hộp gỗ. Chính Văn Chí Hồng cũng không nhận ra mình nữa. Trước mặt gã là hình ảnh của một thiếu niên da mặt vàng vọt bệnh hoạn. Tiếng nói bí mật lúc đó lại cất lên :

- Ngươi đã theo lời ta làm xong chưa! Nếu xong xuôi rồi thì ngươi cứ ngồi trong đó, và nếu có ai hỏi thì ngươi cứ nhận mình là Chưởng môn của Hồng Hạc. Ấn Chưởng môn để sẵn trong đó rồi.

.

.

Văn Chí Hồng giật mình.

.

. thì ra việc này cao nhân bí mật đó đã có chủ trương trước rồi. Không hiểu Trần Gia Kính đi đâu? Mà sao phải bày đặt ra như vậy? Văn Chí Hồng thò tay xuống dưới lớp vải quả nhiên thấy một cục gì đó cồm cộm. Gã lấy ra thì đó là một viên ngọc bích được chạm trổ rất công phu. Vật này gã nhìn qua một lần rồi, đó chính là Ngọc Ấn Chưởng môn của phái Hồng Hạc.

Đi chừng một hồi lâu, Văn Chí Hồng nhìn ra thấy quang cảnh bên ngoài đột nhiên đổi khác hẳn. Cây cối mọc đan nhau dày đặc, song đều theo một kiểu cách nhất định, chứng tỏ thường xuyên có người chăm sóc. Qua khỏi hàng cây là đến một bãi đất rộng, phía sau rất nhiều ngôi nhà đẹp đẽ ngói đỏ khang trang.

Trên bãi đất, đã tụ tập khoảng vài trăm cao thủ thuộc đủ các môn phái. Văn Chí Hồng nghe tiếng nhiều gã văng tục. Một gã nói :

- Mẹ kiếp! Đại hội cái chó gì mà chẳng thấy bàn ghế gì hết cả. Lão gia đứng đợi đã lâu lắm rồi mà có ai đón tiếp gì đâu.

Một gã khác nói :

- Làm gì mà nóng ruột thế! Nghe đâu lần này đến lượt phái Không Động phải đứng ra tổ chức, song hình như bọn Cửu Trùng môn đã thay thế để chiêu đãi quần hùng.

Đám đông đang xôn xao bỗng một tiếng nói từ xa cất lên trung khí đầy rẫy :

- Xin các anh hùng hảo hán chớ sốt ruột, bổn bang đón tiếp chưa được chu đáo, xin các vị miễn thứ cho.

Thanh âm vừa dứt, một lão già xuất hiện. Lão mặc một bộ đồ đen tuyền trước ngực có thêu hai con rồng vàng đang nhe nhanh múa vuốt.

Gã đệ tử người của phái Thanh Thành cười khẩy :

- Thì ra lão là người của Cửu Trùng môn đó hả? Cái môn phái này xem ra ăn mặc cũng lòe loẹt gớm.

.

. Cái chính là võ công không hiểu có ra gì không?

Lão già chẳng chút động lòng. Lão nhìn gã đệ tử phái Thanh Thành nói rất khiêm tốn :

- Lão phu là Trương Nhược Lâm Phó đà chủ Cửu Trùng môn.

.

.

Lão chưa nói hết bỗng gã đại hán đệ tử phái Thanh Thành trợn mắt lên rồi ấp úng nói :

- Tiền.

.

. bối.

.

. là.

.

. Trương Nhược Lâm, người đã ba bốn chục năm trước nổi danh với bảy mươi hai tuyệt chiêu của Lục Á quyền.

Lão già vẻ hài lòng rồi mỉm cười :

- Ha.

.

. Ha.

.

. Thì ra cái công phu mèo quào đó của lão cũng được mọi người biết đến.

.

. Thật là vinh dự, vinh dự.

Đám đông cao thủ đứng quanh đều giật mình chấn động. Mấy gã trẻ tuổi tuy chưa từng chứng kiến, song chỉ qua nét mặt của mấy lão nhiều tuổi thì cũng đủ hiểu Trương Nhược Lâm lợi hại như thế nào. Lão đã từng làm cho giới giang hồ phải khiếp vía vì thủ đoạn tàn ác ấy, thế mà một kẻ chưa từng khuất phục ai nay lại gia nhập Cửu Trùng môn, mà lại chỉ giữ một vị trí hết sức khiêm nhường trong bang “Đà chủ” thì đủ biết trên lão là Giáo chủ còn lợi hại biết chừng nào?

Trương Nhược Lâm thấy mọi người im bặt thì hiểu ngay tiếng tăm của mình đã có tác dụng như thế nào, lão nói lớn :

- Các chư vị anh hùng hảo hán. Hôm nay là một ngày hệ trọng, lẽ nào Cửu Trùng môn lại đón tiếp các vị sơ sài. Xin mời mọi người theo lão phu.

.

.

Lão nói xong quay mình đi trước dẫn đường. Quần hùng phần đông đệ tử các môn phái lục tục theo sau. Thay vì tiến về phía mấy tòa nhà, Trương Nhược Lâm lại rẽ về phía tay trái. Qua khỏi một rừng cây rậm rạp đến một bãi cỏ xanh mượt mà, phía sau bải cỏ là một rặng núi.

Trên bãi cỏ, bàn ghế đầy đủ được xếp đặt sẵn từ bao giờ đồ ăn, thức uống được bày la liệt. Khoảng bốn năm chục tên cao thủ Cửu Trùng môn mặt mũi lạ hoắc, mình vận đồ đen, song chỉ khác Trương Nhược Lâm ở chỗ trước ngực áo bọn chúng không có thêu gì cả, chứng tỏ trong môn quy của bọn chúng có luật lệ rõ ràng. Trương Nhược Lâm chỉ tay vào dãy bàn kê phía dưới rồi nói :

- Hôm nay, chúng tôi thết tiệc quần hùng không theo những thông lệ như cũ. Các vị, bất cứ môn phái nào ngồi đâu cũng được, tùy ý.

.

. Chỉ có dãy ghế phía tay phải dành cho các Chưởng môn mà thôi.

Trương Nhược Lâm vừa dứt lời, bỗng từ xa một bóng người vụt tới. Đó là một lão cao và gầy đôi lưỡng quyền nhô cao như tô điểm cho cặp mắt lấp loáng. Lão chính là Huỳnh Thiên Đạo, Chưởng môn phái Hoa Sơn. Trương Nhược Lâm mỉm cười :

- Thì ra là Huỳnh chưởng môn, lão phu đón tiếp hơi chậm trễ, xin Chưởng môn bỏ qua cho. Ai ngờ khinh công của Chưởng môn lại tiến nhanh đến thế!

.

.

.

Lão nói câu này có ý khen, song thực ra lại làm Huỳnh Thiên Đạo nổi giận. Lão nói ai ngờ khinh công đã tiến nhanh đến thế thì có nghĩa lão muốn ám chỉ khinh công trước đây của mình không ra cái gì cả. Huỳnh Thiên Đạo nổi giận quát to :

- Trương Nhược Lâm, ngươi bất quá chỉ là một tên ma đầu mà thôi. Lấy tư cách gì mà khen hay chê bai công phu của ta.

.

. Hơn nữa, hôm nay là đại hội của võ lâm chính phái, ngươi chỉ là đại diện cho một môn phái nhỏ xin ra mắt quần hùng mà thôi, làm gì có quyền cho ai ngồi đâu thì ngồi, phá bỏ thông lệ cũ. Việc này hôm nay đúng ra là của phái Không Động.

Trương Nhược Lâm mỉm cười.

- Thế thì Huỳnh chưởng môn không biết rồi.

.

. Mã chưởng môn có nhờ môn phái của lão phu đứng ra chủ trương giùm. Việc này đã ghi trong thiệp mời gởi các môn phái.

.

.

- Láo toét, Mã Xuân Phong chỉ nói nhân dịp này Cửu Trùng môn của các ngươi xin ra mắt. Để ta gặp lão.

.

.

- Khỏi cần!

Trương Nhược Lâm giơ tay phải lên khẽ đập vào vai của Huỳnh Thiên Đạo cản không cho lão bước qua. Huỳnh Thiên Đạo đã lường trước hành động của Trương Nhược Lâm, lão làm như không để ý gì đến cú đập của Trương Nhược Lâm, nhưng thực ra đã ngầm vận kình lực vào bả vai.

Các cao thủ bên ngoài chẳng ai ngờ chỉ một cái trao đổi thật nhẹ nhàng của hai lão mà bao công phu đã được đem ra sử dụng. Huỳnh Thiên Đạo cảm thấy một luồng kình lực vô biên như những đợt sóng bất tận, mạnh không thể tả ào ào xô ra. Còn Trương Nhược Lâm cũng có cảm giác như đánh vào một bức tường đá vậy. Lão thấy bàn tay tê chồn thì thất kinh nghĩ bụng :

“Chà! Không ngờ cái lão này cũng đáo để thật”.

Nghĩ vậy, Trương Nhược Lâm liền rút tay về, lão nói :

- Lục Hạp thần công của phái Hoa Sơn quả là danh bất hư truyền. Lão phu xin bội