Chương 1 - Người Đàn Ông Bị Mất Trí Nhớ
Chương 2 - Người Đàn Ông Hoang Dã Này Là Ai?
Chương 3 - Tôi Là Diệp Cửu Trung
Chương 4 - Chắc Anh Là Thợ Sửa Chữa
Chương 5 - Tiện Nhân Và Gã Nhà Giàu
Chương 6 - Cuối Cùng Cũng Về Rồi
Chương 7 - Tiểu Hắc?
Chương 8 - Trong Số Đó
Chương 9 - Ai Đánh Cậu Ra Nông Nỗi Này?
Chương 10 - Cô Còn Mặt Mũi Giải Thích Ư?
Chương 11 - Cũng Tốt!
Chương 12 - Hơn Nửa Việc Làm Ăn
Chương 13 - Là Thật Đó!
Chương 14 - Ngay Ngoài Cửa Công Ty!
Chương 15 - Có Cần Tôi Sắp Xếp
Chương 16 - Thì Ra Là Như Vậy!
Chương 17 - Ai Trèo Ai Còn Chưa Biết Đâu Đấy?
Chương 18 - Trần Vân Tức Giận Vô Cùng
Chương 19 - Tập Đoàn Đế Hào?
Chương 20 - Tìm Người?
Chương 21 - Qua Một Hồi Lâu!
Chương 22 - Triệu Thiểu Phong?
Chương 23 - Quý Nhân Gì?
Chương 24 - Không Tính Là Lạ Lắm!
Chương 25 - Sao Thế?
Chương 26 - Đưa Người Đàn Ông Này Quay Lại Làm Gì?
Chương 27 - Ông Chủ
Chương 28 - Cam Đoan Với Anh
Chương 29 - Cảm Ơn Diệp Thiếu Gia Rộng Lượng!
Chương 30 - Yên Tâm, Có Tôi Đây Rồi
Chương 31 - Thế Nào Rồi Bố?
Chương 32 - Tô Nhiên Sợ Hãi Nói
Chương 33 - Anh Cả À
Chương 34 - Vốn Dĩ Cô Tìm Diệp Cửu Trung Là Để Diễn Một Hồi!
Chương 35 - Dứt Lời
Chương 36 - Đây Mà Là Người Sao?
Chương 37 - Triệu Thiểu Phong Sợ Choáng Váng!
Chương 38 - Đánh Đập!
Chương 39 - Nghe Cô Nói Vậy
Chương 40 - Thật Sao?
Chương 41 - Tôi Nghĩ
Chương 42 - Sau Hai Mươi Phút
Chương 43 - Thấy Anh Không Đáp Lại
Chương 44 - Cái Quỷ Gì Thế Này?
Chương 45 - Đây Là Cái Gì Vậy?
Chương 46 - Dưới Lầu
Chương 47 - Không Sao Chứ?
Chương 48 - Cái Quỷ Gì Vậy Chứ?
Chương 49 - Tôi Nhớ Ra Rồi
Chương 50 - Mẹ Của Tôi Ơi
Chương 51 - Cái Gì?
Chương 52 - Bán Đi?
Chương 53 - Vậy Con Định Nói Bao Nhiêu?
Chương 54 - Mẹ Ơi!
Chương 55 - Không Có Sao?
Chương 56 - Đúng Như Dự Đoán
Chương 57 - Tập Đoàn Đế Hào??
Chương 58 - Bố Mẹ
Chương 59 - Tô Thiên Hoành Cứng Họng!
Chương 60 - Tô Nhiên Nhiên Cũng Theo Sau
Chương 61 - Chuyện Gì Thế Này?
Chương 62 - Mau Ký Đi!
Chương 63 - Sau Khi Nói Xong
Chương 64 - Không Quen Biết?
Chương 65 - Được Xưng Là Vô Địch Thế Giới
Chương 66 - Ánh Mặt Trời Chói Chang
Chương 67 - Ông Nằm Đó
Chương 68 - Ông Lão?
Chương 69 - Vậy Sao?
Chương 70 - Nói Linh Tinh Gì Vậy?
Chương 71 - Có Thật Không?
Chương 72 - Đúng Vậy
Chương 73 - Chương 73
Chương 74 - Trong Thẻ Của Tôi Thật Sự Có Tiền!
Chương 75 - Đưa Tiền?
Chương 76 - Cuối Cùng
Chương 77 - Quỳ Xuống!
Chương 78 - Một Câu Sai Rồi Là Được À?
Chương 79 - Cả Nhà Vui Vẻ Ngồi Đó
Chương 80 - Chuyện Gì Vậy?
Chương 81 - Đi Rồi Anh Sẽ Biết!
Chương 82 - Anh Có Biết Không?
Chương 83 - Chỉ Là Cái Gì?
Chương 84 - Các Người Là
Chương 85 - Bây Giờ Đột Nhiên Nghe Được
Chương 86 - Chu Thiên Ức?
Chương 87 - Đồ Đại Ngốc!
Chương 88 - Ngay Sau Đó
Chương 89 - Là Tiệc Những Người Nổi Tiếng
Chương 90 - Lão Nô Tới Đón Ngài!
Chương 91 - Mặc Kệ!
Chương 1 - Người Đàn Ông Bị Mất Trí Nhớ
Chương 2 - Người Đàn Ông Hoang Dã Này Là Ai?
Chương 3 - Tôi Là Diệp Cửu Trung
Chương 4 - Chắc Anh Là Thợ Sửa Chữa
Chương 5 - Tiện Nhân Và Gã Nhà Giàu
Chương 6 - Cuối Cùng Cũng Về Rồi
Chương 7 - Tiểu Hắc?
Chương 8 - Trong Số Đó
Chương 9 - Ai Đánh Cậu Ra Nông Nỗi Này?
Chương 10 - Cô Còn Mặt Mũi Giải Thích Ư?
Chương 11 - Cũng Tốt!
Chương 12 - Hơn Nửa Việc Làm Ăn
Chương 13 - Là Thật Đó!
Chương 14 - Ngay Ngoài Cửa Công Ty!
Chương 15 - Có Cần Tôi Sắp Xếp
Chương 16 - Thì Ra Là Như Vậy!
Chương 17 - Ai Trèo Ai Còn Chưa Biết Đâu Đấy?
Chương 18 - Trần Vân Tức Giận Vô Cùng
Chương 19 - Tập Đoàn Đế Hào?
Chương 20 - Tìm Người?
Chương 21 - Qua Một Hồi Lâu!
Chương 22 - Triệu Thiểu Phong?
Chương 23 - Quý Nhân Gì?
Chương 24 - Không Tính Là Lạ Lắm!
Chương 25 - Sao Thế?
Chương 26 - Đưa Người Đàn Ông Này Quay Lại Làm Gì?
Chương 27 - Ông Chủ
Chương 28 - Cam Đoan Với Anh
Chương 29 - Cảm Ơn Diệp Thiếu Gia Rộng Lượng!
Chương 30 - Yên Tâm, Có Tôi Đây Rồi
Chương 31 - Thế Nào Rồi Bố?
Chương 32 - Tô Nhiên Sợ Hãi Nói
Chương 33 - Anh Cả À
Chương 34 - Vốn Dĩ Cô Tìm Diệp Cửu Trung Là Để Diễn Một Hồi!
Chương 35 - Dứt Lời
Chương 36 - Đây Mà Là Người Sao?
Chương 37 - Triệu Thiểu Phong Sợ Choáng Váng!
Chương 38 - Đánh Đập!
Chương 39 - Nghe Cô Nói Vậy
Chương 40 - Thật Sao?
Chương 41 - Tôi Nghĩ
Chương 42 - Sau Hai Mươi Phút
Chương 43 - Thấy Anh Không Đáp Lại
Chương 44 - Cái Quỷ Gì Thế Này?
Chương 45 - Đây Là Cái Gì Vậy?
Chương 46 - Dưới Lầu
Chương 47 - Không Sao Chứ?
Chương 48 - Cái Quỷ Gì Vậy Chứ?
Chương 49 - Tôi Nhớ Ra Rồi
Chương 50 - Mẹ Của Tôi Ơi
Chương 51 - Cái Gì?
Chương 52 - Bán Đi?
Chương 53 - Vậy Con Định Nói Bao Nhiêu?
Chương 54 - Mẹ Ơi!
Chương 55 - Không Có Sao?
Chương 56 - Đúng Như Dự Đoán
Chương 57 - Tập Đoàn Đế Hào??
Chương 58 - Bố Mẹ
Chương 59 - Tô Thiên Hoành Cứng Họng!
Chương 60 - Tô Nhiên Nhiên Cũng Theo Sau
Chương 61 - Chuyện Gì Thế Này?
Chương 62 - Mau Ký Đi!
Chương 63 - Sau Khi Nói Xong
Chương 64 - Không Quen Biết?
Chương 65 - Được Xưng Là Vô Địch Thế Giới
Chương 66 - Ánh Mặt Trời Chói Chang
Chương 67 - Ông Nằm Đó
Chương 68 - Ông Lão?
Chương 69 - Vậy Sao?
Chương 70 - Nói Linh Tinh Gì Vậy?
Chương 71 - Có Thật Không?
Chương 72 - Đúng Vậy
Chương 73 - Chương 73
Chương 74 - Trong Thẻ Của Tôi Thật Sự Có Tiền!
Chương 75 - Đưa Tiền?
Chương 76 - Cuối Cùng
Chương 77 - Quỳ Xuống!
Chương 78 - Một Câu Sai Rồi Là Được À?
Chương 79 - Cả Nhà Vui Vẻ Ngồi Đó
Chương 80 - Chuyện Gì Vậy?
Chương 81 - Đi Rồi Anh Sẽ Biết!
Chương 82 - Anh Có Biết Không?
Chương 83 - Chỉ Là Cái Gì?
Chương 84 - Các Người Là
Chương 85 - Bây Giờ Đột Nhiên Nghe Được
Chương 86 - Chu Thiên Ức?
Chương 87 - Đồ Đại Ngốc!
Chương 88 - Ngay Sau Đó
Chương 89 - Là Tiệc Những Người Nổi Tiếng
Chương 90 - Lão Nô Tới Đón Ngài!
Chương 91 - Mặc Kệ!
Người túc trực bên linh cữu Ở Giang Thành.
Ai cũng biết đến tập đoàn Đế Hào.
Tập đoàn Đế Hào không chỉ là nhà giàu số một Giang Thành, nó còn dựa lưng vào quân khu Thương Long phía nam!
Hơn nửa việc làm ăn trong đó đều dựa vào quân đội. Vào giờ phút này.
Ở vị trí phồn hoa nhất trung tâm Giang Thành, một tòa nhà cao chọc trời đứng sừng sững ở đó.
Đây là tổng bộ của tập đoàn Đế Hào! Một tòa cao ốc cao 88 tầng. Cũng vào đúng lúc ấy, một chiếc taxi dừng trước cửa cao ốc.
Diệp Cửu Trung mở cửa xe bước xuống, dáng người cao lớn, khí chất như quân vương.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua tòa cao ốc Đế Hào kia, Diệp Cửu Trung bước vào trong.
Bên ngoài cao ốc, một đám nhân viên an ninh mặc tây trang thẳng thớm đang đứng đó.
Dù sao thì tập đoàn Đế Hào cũng được coi là xí nghiệp bán quân sự, nên nó cấm bất kì ai bước vào lung tung.
Diệp Cửu Trung vừa đến cửa, đã thấy một nhân viên an ninh đi tới.
"Chào anh, ở đây không cho phép người lạ đến tham quan, mong anh rời đi"
Diệp Cửu Trung nhìn thoáng qua nhân viên bảo an, nói: "Tôi đến tìm người.
"
"Tìm người ấy hả? Ngại quá, nếu không hẹn trước thì không được vào!
" Anh ta lại lặp lại.
Nghe vậy, Diệp Cửu Trung cau mày.
Có điều.
Anh cũng không làm khó bảo vệ!
Dù sao đây cũng là công ty quy mô khổng lồ, người ta không cho người lạ vào tham quan cũng có lý thôi.
"Tôi muốn tìm tổng giám đốc của các anh, ông Chu Thế Hào! Không biết có tiện châm chước chút không?"
Diệp Cửu Trung nói tiếp.
Nhân viên thấy Diệp Cửu Trung nói ra tên ông chủ thì đánh giá anh cẩn thận.
Nhìn khí chất bất phàm tỏa ra từ người anh, anh ta ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Xin hỏi ngài có quen ông chủ của chúng tôi không?”
"Không quen! Nhưng anh đem cái này cho ông ấy nhìn thì ông ấy sẽ biết tôi là ail"
Diệp Cửu Trung vừa nói, vừa cầm Cửu Trung Lệnh luôn mang theo bên người đưa cho nhân viên an ninh kia.
Anh ta ngẩn người, cầm lấy lệnh bài trong tay Diệp Cửu Trung: "Đây là?" "Anh cứ đưa cho Chu Thế Hào nhìn, ông ta sẽ biết!
"
Trong lúc nhân viên an ninh còn buồn bực, đột nhiên có tiếng còi xe từ xa truyền đến.
Quay đầu lại nhìn thì thấy một chiếc Maserati lái từ trong công ty ra.
Trong xe có một cô gái đeo kính râm, mặc bộ đồ công sở màu đen, xinh đẹp tuyệt trần.
Cô ta khoảng chừng 26, 27 tuổi.
Tuy ngồi bên trong xe, nhưng nhân viên an ninh liếc mắt một cái vẫn nhận ra.
"Là đại tiểu thư!
"
Nhân viên an ninh vừa nói, vừa hành quân lễ với mỹ nữ xinh đẹp đang ngồi bên trong Maseratil
Sau đó vội vàng mở cửa ra.
Chu An Ny ngồi trong xe, lái xe ra cửa, còn nói chuyện với bảo vệ: "Anh làm gì mà chậm thế?"
"Xin lỗi đại tiểu thư! Người ngoài cửa muốn gặp tổng giám Chu nên...
.
" Chu An Ny nghe vậy thì nhíu đôi mày đẹp, nhìn Diệp Cửu Trung.
"Tìm bố tôi hả?"
"Anh ta là ai thế?"
Nhân viên an ninh nói: “Anh này nói quen ông chủ, còn nói chỉ cần đưa thứ này cho ông ấy, ông chủ sẽ biết anh ta là ai!
"
Nói xong, nhân viên an ninh vội đưa lệnh bài cho Chu An Ny.
Chu An Ny cầm Cửu Trung Lệnh, nhìn qua rồi nói với vẻ ghét bỏ: "Cái của nợ gì đây?"
"Cầm cái này mà muốn gặp bố tôi ư? Anh nằm mơ đi!
" "Hơn nữa, ba ngày rồi bố tôi chưa đến công ty!
"