Chương 1 - Trùng Sinh
Chương 2 - Không Gian
Chương 3 - Không Chịu Nổi
Chương 4 - Hưởng Thụ
Chương 5 - Chuẩn Bị
Chương 6 - Gặp Nhau
Chương 7 - Nghề Cũ
Chương 8 - Địa Khế
Chương 9 - Ngọc Sơn
Chương 10 - Đổ Ngọc
Chương 11 - Đối Địch
Chương 12 - Giải Ngọc
Chương 13 - Vạch Rõ Ngọn Ngành
Chương 14 - Ngõ Hẹp
Chương 15 - Không Cần
Chương 16 - Chồi Hoa
Chương 17 - Bán Đất
Chương 18 - Công Việc Béo Bở
Chương 19 - Mật Tương
Chương 20 - Tội Lớn
Chương 21 - Mê
Chương 22 - Bất An
Chương 23 - Trở Mặt
Chương 24 - Sính Lễ
Chương 25 - Chợ
Chương 26 - Ngọc Tằm…
Chương 27 - Thủ Trạch
Chương 28 - Ngộ Hại
Chương 29 - Đại Hôn
Chương 30 - Thuần Dưỡng
Chương 31 - Thân Cận
Chương 32 - Xuống Bếp…
Chương 33 - Học Đường
Chương 34 - Nhập Học
Chương 35 - Chấp Nhận
Chương 36 - Lông Gà
Chương 37 - Son
Chương 38 - Trừ Tịch
Chương 39 - Vô Sỉ
Chương 40 - Trả Thù
Chương 41 - Khiển Trách
Chương 42 - Rời Đi
Chương 43 - Ngọc Chẩm
Chương 44 - Đi Vào Giấc Ngủ
Chương 45 - Quý Trọng
Chương 46 - Thạch Tràng
Chương 47 - Đổ Thạch
Chương 48 - Làm Trò Cười Cho Thiên Hạ
Chương 49 - Thần Thái
Chương 50 - Tự Tin
Chương 51 - Song Đổ
Chương 52 - Trúc Hương
Chương 53 - Kết Cấu
Chương 54 - Lương Thù
Chương 55 - Dưỡng Người
Chương 56 - Chương 56
Chương 57 - Chương 57
Chương 58 - Chương 58
Chương 59 - Chương 59
Chương 60 - Chương 60
Chương 61 - Chương 61
Chương 62 - Chương 62
Chương 63 - Chương 63
Chương 64 - Chương 64
Chương 65 - Chương 65
Chương 66 - Chương 66
Chương 67 - Chương 67
Chương 68 - Chương 68
Chương 69 - Chương 69
Chương 70 - Chương 70
Chương 71 - Chương 71
Chương 72 - Chương 72
Chương 73 - Chương 73
Chương 74 - Chương 74
Chương 75 - Chương 75
Chương 76 - Chương 76
Chương 77 - Chương 77
Chương 78 - Chương 78
Chương 79 - Chương 79
Chương 80 - Chương 80
Chương 81 - Chương 81
Chương 1 - Trùng Sinh
Chương 2 - Không Gian
Chương 3 - Không Chịu Nổi
Chương 4 - Hưởng Thụ
Chương 5 - Chuẩn Bị
Chương 6 - Gặp Nhau
Chương 7 - Nghề Cũ
Chương 8 - Địa Khế
Chương 9 - Ngọc Sơn
Chương 10 - Đổ Ngọc
Chương 11 - Đối Địch
Chương 12 - Giải Ngọc
Chương 13 - Vạch Rõ Ngọn Ngành
Chương 14 - Ngõ Hẹp
Chương 15 - Không Cần
Chương 16 - Chồi Hoa
Chương 17 - Bán Đất
Chương 18 - Công Việc Béo Bở
Chương 19 - Mật Tương
Chương 20 - Tội Lớn
Chương 21 - Mê
Chương 22 - Bất An
Chương 23 - Trở Mặt
Chương 24 - Sính Lễ
Chương 25 - Chợ
Chương 26 - Ngọc Tằm…
Chương 27 - Thủ Trạch
Chương 28 - Ngộ Hại
Chương 29 - Đại Hôn
Chương 30 - Thuần Dưỡng
Chương 31 - Thân Cận
Chương 32 - Xuống Bếp…
Chương 33 - Học Đường
Chương 34 - Nhập Học
Chương 35 - Chấp Nhận
Chương 36 - Lông Gà
Chương 37 - Son
Chương 38 - Trừ Tịch
Chương 39 - Vô Sỉ
Chương 40 - Trả Thù
Chương 41 - Khiển Trách
Chương 42 - Rời Đi
Chương 43 - Ngọc Chẩm
Chương 44 - Đi Vào Giấc Ngủ
Chương 45 - Quý Trọng
Chương 46 - Thạch Tràng
Chương 47 - Đổ Thạch
Chương 48 - Làm Trò Cười Cho Thiên Hạ
Chương 49 - Thần Thái
Chương 50 - Tự Tin
Chương 51 - Song Đổ
Chương 52 - Trúc Hương
Chương 53 - Kết Cấu
Chương 54 - Lương Thù
Chương 55 - Dưỡng Người
Chương 56 - Chương 56
Chương 57 - Chương 57
Chương 58 - Chương 58
Chương 59 - Chương 59
Chương 60 - Chương 60
Chương 61 - Chương 61
Chương 62 - Chương 62
Chương 63 - Chương 63
Chương 64 - Chương 64
Chương 65 - Chương 65
Chương 66 - Chương 66
Chương 67 - Chương 67
Chương 68 - Chương 68
Chương 69 - Chương 69
Chương 70 - Chương 70
Chương 71 - Chương 71
Chương 72 - Chương 72
Chương 73 - Chương 73
Chương 74 - Chương 74
Chương 75 - Chương 75
Chương 76 - Chương 76
Chương 77 - Chương 77
Chương 78 - Chương 78
Chương 79 - Chương 79
Chương 80 - Chương 80
Chương 81 - Chương 81
Từ Trường Thanh chỉ cảm thấy yết hầu khát khô lợi hại, mở mắt ra liền nhìn thấy trần nhà cũ nát đầy mạng nhện, nhìn đặc biệt quen mắt, nhưng hắn không rảnh mà nghĩ, bởi vì lúc này trên mặt ngứa ngáy vô cùng, giống như bị ngàn vạn sâu nhỏ cắn lấy, hắn đang nhịn không được định đưa lên gãi, lại bị người khác đè tay lại.
“Thanh Nhi ngoan, nhẫn nhịn thêm chút nữa, đừng lấy tay gãi sẽ lưu sẹo .
” Trong thanh âm mang theo nồng đậm thương tiếc và thân thiết.
Từ Trường Thanh nghe được trong lòng chấn động, ánh mắt không dám tin hướng người nọ nhìn lại, đáy mắt lại sớm đã ươn ướt .
“Vân di.
” Hắn như đang ở trong mộng thì thào nói, ánh mắt không thôi nhìn nàng, sợ nàng sẽ biến mất.
Lưu Nhược Vân ánh mắt hồng hồng nhìn Từ Trường Thanh, chỉ nói:“ Thanh Nhi đáng thương ……”
Lúc này mặt Vân di thoạt nhìn rất chân thật, vẫn là bộ dáng khi còn trẻ, đáy lòng Từ Trường Thanh ẩn ẩn cảm giác hết thảy giống như về tới trước đây.
Tuy rằng, ý tưởng này có chút vớ vẩn, nhưng hắn khát vọng tin tưởng.