Chước Hoa bỗng mở bừng mắt, đột nhiên ngồi dậy, đầu tiên là đánh giá người đàn ông ngồi ở đối diện, lông mi rậm anh tuấn, một đôi con ngươi sâu không thấy đáy, ánh mắt bình tĩnh nhưng lại sắc bén như ưng, mũi cao thẳng, môi mỏng hơi mím, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, cả người tỏa ra khí chất sắc bén nghiêm nghị, quanh thân có linh khí vờn quanh, chỉ là…. Linh khí này tuy nồng đậm nhưng lại chưa tiếng vào gân mạch…. Người này rốt cuộc là phàm nhân hay tu giả?
Bất quá Chước Hoa vẫn xác định được một chuyện, đây là một người nguy hiểm, cậu nhanh chóng ghi lại chuyện này vào lòng, sau đó ngưng thần, nhíu mày.
Lại là tóc ngắn? Y phục đối phương mặc cũng rất quái dị, diện mạo lại không giống man nhân ở Tây Vực. Như muốn nghiệm chứng nghi ngờ trong lòng, cậu nhanh chóng chú ý tới hoàn cảnh xa lạ ở xung quanh, những thứ đồ cậu đều chưa từng nhìn thấy, mặt tường trắng như tuyết, cái bàn làm bằng đá vô cùng bóng loáng, còn có chiếc ghế dựa không biết làm từ gì bên dưới thân đối phương…… Nơi này là chỗ nào? Chước Hoa thầm nghĩ tới một suy đoán mơ hồ.
“Tỉnh rồi thì đừng ngồi dưới đất nữa.
” Việt Trạch thu những phản ứng của Trác Hoa vào trong mắt, tay trái khẽ cuộn lại, ánh mắt thâm thâm, nhàn nhạt mở miệng.
Chước Hoa lúc này mới phản ứng lại, cậu vẫn còn ngồi dưới đất, bởi vì tư thái nhìn từ trên xuống cao cao tại thương của đối phương, cậu cố nén cảm giác vô lực trong người, lưu loát đứng dậy, “Là các hạ đã cứu ta? Chước Hoa, ta tại đây cảm tạ ân cứu mạng của các hạ, ngày sau nhất định sẽ hậu tạ.
”
Việt Trạch nhíu nhíu mày, không đáp lời, tầm mắt dừng trên mặt bàn, “Trên bàn, có thức ăn.
”
Xuất phát từ bản năng đói khát, đôi mắt Chước Hoa sáng ngời, trong lòng cân nhắc một lúc, quyết định không từ chối nhưng cậu vẫn theo quy cũ mà tạ ơn, “Đa tạ.
”
Nói xong liền không chút khách khí xốc nắp nồi lên, một hương thơm bay vào mũi, kiếp trước Chước Hoa thiếu khuyết linh căn trời sinh, đem toàn bộ tinh lực đặt trên việc hấp thu tri thức và luyện tập kỹ năng của phàm nhân, có thể nói đã xem qua ngàn quyển sách, những quyển dã sử thú vị cậu cũng từng đọc qua, về mặt y thuật cũng có chút thành tựu, chưa ngửi được mùi hương gì nguy hiểm, nghĩ đến đối phương cũng không có lý do gì muốn hại mình, dạ dày đói khát lâu ngày bắt đầu co bóp, cậu lấy muỗng, không nhanh không chậm quấy vài cái liền đút vào miệng.