Đại Chu Tiên Lại (Dịch)

Đại Chu Tiên Lại (Dịch)

Cập nhật: 09/04/2024
Tác giả: Vinh Tiểu Vinh
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 139,560
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Xuyên Không
Linh Dị
     
     

Ba ngày sau.

Cửa huyện nha, Trương Y Y kinh ngạc nhìn Trần Diệu Diệu, hỏi: “Trần tỷ tỷ sớm như vậy muốn đi sao?”

Trên mặt Trần Diệu Diệu tràn đầy không nỡ, lại vẫn lắc đầu nói: “Ba ngày đã rất lâu, muộn nữa, phụ thân liền muốn phái người tới đón ta.

Trương Y Y tiếc nuối nói: “Lần này từ biệt, không biết khi nào mới có thể gặp lại.

Trần Diệu Diệu bỗng nhiên cầm tay nàng, nói: “Y Y, cảm ơn muội.

Trương Y Y nghi hoặc nói: “Cảm ơn muội cái gì?”

Trần Diệu Diệu mỉm cười nói: “Bởi vì muội, ta mới có thể đến nơi này, mới có thể gặp được hắn.

“Hắn?” Trương Y Y ngẩn ra một phen, hỏi: “Là Triệu Vĩnh sao?”

“Không phải.

” Trần Diệu Diệu lắc lắc đầu, nói: “Hắn là một người rất đặc biệt, chỉ có hắn không chê diện mạo cùng dáng người của ta, hắn nói chỉ có như ta, mới có thể lấp đầy trái tim hắn, không chứa nổi người khác nữa, hắn là thật tâm thích ta.

Trương Y Y lúc này mới rõ, cô mấy ngày nay đi sớm về muộn, hơn nữa không cho mình đi cùng, thì ra là lén gặp một nam tử khác.

Nàng nhìn Trần Diệu Diệu, nói: “Trần tỷ tỷ, tỷ không phải bị người nào lừa chứ?”

Trần Diệu Diệu cúi đầu nhìn dáng người mình, cười cười, nói: “Ta không giống với muội, ta có cái gì có thể bị hắn lừa?”

Trương Y Y quay đầu nhìn thoáng qua Trương Sơn cùng Lý Mộ, mím mím môi, không nói gì thêm.

Trần Diệu Diệu hít thật sâu, nói: “Lần này sau khi trở về, ta muốn nói cho phụ thân, ta không gả cho Triệu Vĩnh nữa, ta muốn chờ hắn, hắn nói ba năm sau, chờ hắn hết thời gian giữ đạo hiếu, hắn sẽ tới nhà ta cầu thân.

Trương Y Y thở dài, nói: “Thật lòng hy vọng Trần tỷ tỷ gặp phu quân của tỷ.

Trần Diệu Diệu đi rồi, Lý Mộ và Trương Sơn cũng từ trong miệng Trương Y Y biết được, sau khi nàng trở về, sẽ hủy bỏ hôn sự với Triệu gia.

Lý Mộ thầm than, nữ nhân ở trong tình yêu, chỉ số thông minh quả nhiên giảm xuống thẳng tắp, Lý Tứ chỉ dùng một cái tên giả, một thân phận giả, đã lừa được trái tim của nàng.

Trương Y Y khẽ thở dài, nói: “Thật không biết chúng ta làm như vậy là sai hay đúng.

Lý Mộ nghĩ nghĩ, mở miệng nói: “Nếu cô ấy thật sự gả cho Triệu Vĩnh cầm thú như vậy, mới là bi ai lớn nhất, chúng ta làm là chuyện tốt.

Trương Y Y ngẩng đầu nhìn hắn, kinh ngạc nói: “Lý Mộ, ngươi thay đổi rồi nha.

“A?” Lý Mộ vẻ mặt nghi hoặc: “Cái gì thay đổi?”

Trương Y Y nhìn hắn, nói: “Ngươi trước kia, không nói ra được lời như vậy.

Lý Mộ cười cười, nói: “Con người sẽ luôn thay đổi, sau khi chết một lần, cũng đã nghĩ thông một số chuyện.

“Ngươi thật sự là thay đổi rồi, trở nên có đảm đương rồi.

” Trương Y Y tán thưởng nhìn hắn một cái, nói: “Chờ vụ án này chấm dứt, ta đi chỗ cha ta thỉnh công cho các ngươi.

Sau khi Trương Y Y rời khỏi, nơi này chỉ còn lại có ba người bọn Lý Mộ.

Lý Tứ dựa chéo vào tường, trong miệng ngậm một cây cỏ, góc bốn mươi lăm độ nhìn lên bầu trời, không biết đang nghĩ cái gì.

Lý Mộ tựa vào trên tường bên cạnh hắn, hỏi: “Ngươi làm như thế nào?”

“Cái gì?”

“Để một nữ tử ở trong vòng ba ngày thích ngươi.

“Muốn học?”

“Muốn học.

Lý Tứ mang cọng cỏ trong miệng nhổ ra, nói: “Lòng lang chỉ có thể đổi lấy dạ sói, để một nữ nhân trả giá thật lòng đối với ngươi, biện pháp tốt nhất, chính là ngươi đối với nàng cũng trả giá thật lòng, thật lòng, chỉ có thể dùng thật lòng đến đổi.

Lý Mộ nhìn hắn, hỏi: “Ngươi trả giá thật lòng đối với Trần cô nương?”

Lý Tứ nói: “Ta đối với mỗi vị cô nương đều trả giá thật lòng.

Lý Mộ lắc đầu nói: “Vậy thật lòng của ngươi cũng thật không đáng tiền.

Khóe miệng Lý Tứ giật giật, tự giễu nói: “Thật lòng vốn là không đáng tiền.

Lý Mộ trầm mặc chốc lát, vỗ vỗ bờ vai hắn, nói: “Có một số người gặp lại không bằng không gặp, có một số người hoài niệm không bằng quên đi.

Lý Tứ bỗng nhiên nhìn về phía hắn, nói: “Tiểu thư nói rất đúng, Lý Mộ ngươi thật sự thay đổi rồi, một con gà non ngay cả tay nữ nhân cũng chưa từng nắm, thế mà sẽ nói những thứ này với ta.

Lý Mộ lười tranh cãi với hắn, hỏi: “Ba năm sau ngươi tính làm thế nào, thật sự đi phủ quận thừa cưới nàng sao?”

“Nàng là cô nương tốt.

” Trên mặt Lý Tứ hiện ra nụ cười, lắc đầu nói: “Là ta không xứng.

Bắc quận, quận thành.

Trong phủ quận thừa, một nam tử trung niên đang uống trà ở sảnh đứng lên, kinh ngạc hỏi: “Nói như thế nào không gả nữa thì không gả nữa?”

Thanh niên nửa quỳ ở trên mặt đất ngẩng đầu nói: “Bẩm đại nhân, tiểu thư lần này tới huyện Dương Khâu, du ngoạn là giả, thật ra là muốn thấy Triệu Vĩnh trước, nhưng không ngờ, bản tính Triệu Vĩnh kia, kém thanh danh hắn quá nhiều, ngày ngày lưu luyến lầu xanh, hơn nữa không đến một khắc đồng hồ đã đi ra...

.

Nam tử trung niên buông chén trà, nói: “Một khắc đồng hồ, cũng không ngắn.

.

.

Thanh niên nói: “Một khắc đồng hồ, là từ hắn tiến vào lầu xanh đến đi ra, có thể còn phải cộng thêm tắm rửa.

.

.

“Vậy là có chút ngắn.

.

.

Thanh niên nghĩ nghĩ, lại nói: “Tiểu thư ở huyện Dương Khâu, đã gặp một nam tử, tựa như là thích hắn rồi.

.

.

“Ồ?” Nam tử trung niên vuốt vuốt bộ râu ngắn trên cằm, nói: “Khó trách nó lần này trở về vui vẻ như vậy, nam tử đó thế nào?”

Thanh niên nói: “Đối với tiểu thư rất tốt, thời điểm tiểu thư và hắn ở cùng một chỗ, vẫn chưa có hành vi gì vượt lễ, thuộc hạ thấy tiểu thư vui vẻ, cũng liền không ngăn trở.

“Chỉ cần Diệu Diệu vui vẻ là tốt rồi.

” Nam tử trung niên lắc lắc đầu, có chút tiếc nuối nói: “Triệu Vĩnh kia chính là hỏa hành chi thể, cùng Diệu Diệu thể chất tương sinh, bản quan tìm rất lâu mới tìm được, nếu là hai người bọn nó kết hợp, liền có thể bù lại chỗ thiếu hụt bẩm sinh của Diệu Diệu, để nó đi lên con đường tu hành, đáng tiếc.

.

.

Nói xong, hắn chuyển đề tài, lại hỏi: “Nam nhân đó thân phận thế nào, có hôn phối không?”

Thanh niên nói: “Dương Khâu huyện nha, bộ khoái Lý Tứ, vẫn chưa có hôn phối, khi hắn cùng tiểu thư ở chung một chỗ, che giấu tên thật cùng thân phận, còn cùng tiểu thư định ra ước hẹn ba năm. Đại nhân, người này nên xử trí như thế nào.

.

.

Người trung niên nói: “Diệu Diệu đã định ra ước hẹn ba năm với hắn, vậy thì chờ hắn ba năm.

Thanh niên ngẩng đầu, hỏi: “Nếu ba năm sau hắn không đến.

.

.

Người trung niên phất phất tay, nói: “Hẹn là chính hắn định ra, đến lúc đó, tới hay không cũng không do hắn.

Thanh niên lại hỏi: “Vậy Triệu gia.

.

.

Người trung niên không thèm để ý nói: “Diệu Diệu đã có người trong lòng, chuyện Triệu gia, vậy thôi đi, bảo người ta đi thông báo bọn họ. Mặt khác, nói cho Dương Khâu huyện lệnh, bảo hắn hơn hai năm tới đây chiếu cố Lý Tứ kia một chút, tu hành hay không không quan trọng, Diệu Diệu gặp được người mình thích đã không dễ dàng.

.

.

Thanh niên nghĩ nghĩ, lo lắng nói: “Đại nhân, người nọ có thể là có mưu đồ hay không?”

“Mưu đồ?” Người trung niên mỉm cười, nói: “Mưu đồ lại như thế nào, chỉ cần Diệu Diệu thích hắn, chỉ cần hắn có thể làm Diệu Diệu vui vẻ, tài phú, quyền thế, hắn muốn cái gì, bản quan cho hắn cái đó.

.

.