Căn cứ theo cấp bậc phi tần, buổi chiều mỗi ngày tôi đều phải tới Tiêu Phòng Điện thỉnh an, hôm đó tôi đi đưa kiếm cho Lưu Hoành mới biết các hoàng tử đều đang học ở Khúc Thai Điện.
Tiểu Lưu Hoành nhìn thấy thanh kiếm gỗ trong tay Nam Lăng thì vui mừng chạy về phía tôi, tôi sửa sang lại búi tóc cho nó. Thằng bé hấp tấp rút thanh kiếm gỗ ra vung lên không, tôi trìu mến nhìn đứa nhỏ này, không biết phía sau còn có người.
Trên mặt tuyết trắng xoá Tiểu Lưu Hoành từng bước lún chân trong tuyết, bất cẩn lại vấp ngã, tôi vội chạy tới nâng nó dậy, dịu dàng phủi tuyết bám trên người nó.
“Tay có lạnh không?” Tôi vừa hà hơi vừa hỏi.
Thằng bé mở to đôi mắt đen lúng liếng lắc đầu cười rồi nhào vào lòng tôi.
“Tay có lạnh không?” Tay tôi bị nắm lấy, ngẩng lên thì thấy Lưu Triệt đang cúi người bao lấy tay tôi và bàn tay nhỏ bé của Lưu Hoành một cách ấm áp, áo choàng đen phủ xuống che cả nửa người tôi.
“Phụ hoàng!
” Lưu Hoành lanh lảnh gọi, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nói, “Lý mỹ nhân làm cho nhi thần một thanh kiếm gỗ!
”
Lưu Triệt ôm nó, cầm thanh kiếm nói, “Hoành nhi, con có muốn Lý mỹ nhân làm mẫu phi của con không?”
Lưu Hoành quay đầu nhìn tôi rồi cật lực gật đầu, “Lý mẫu phi!
”
Tôi xùy cười nhìn khuôn mặt vẫn luôn lạnh lùng của Lưu Triệt đang thấp thoáng nụ cười hài lòng, đó là sắc mặt của một người cha từ ái.
“Có thể sao?” Tôi đón lấy Lưu Hoành.
“Trẫm một lời nói đáng giá ngàn vàng, sao lại không tin?” Đôi tay dài của hắn ôm cả hai chúng tôi vào ngực, trên trời tuyết rơi càng dày, giữa đất trời yên tĩnh, chúng tôi giống như một gia đình, lại như những người đã quen biết từ lâu.
Chóp mũi cảm nhận được mùi hương đặc trưng của Lưu Triệt, tôi lặng lẽ nhìn khuôn mặt hắn, bất ngờ đối diện với ánh mắt sâu thẳm ấy.
“Vi thần tham kiến bệ hạ.
” Tôi nhô đầu ra khỏi lòng hắn, thấy một nam tử thân mặc trường sam đang khom lưng đứng phía xa.
“Thái phó không cần đa lễ.
” Lưu Triệt nắm tay tôi thong thả đến chỗ hắn, áo choàng rộng phủ xuống vai tôi.
“Vi thần bái kiến Lý mỹ nhân.
” Hắn lại vái chào.
Trong đầu đột nhiên nhảy ra một cái tên, Trang Thanh Địch.
Tôi dựa vào lòng Lưu Triệt, gật đầu cười khẽ nhưng không nói chuyện mà chỉ cẩn thận quan sát hắn.
“Lần trước khanh đề cử với trẫm một vị môn khách, nếu không lầm thì hắn tên là Lý Quảng Lợi.
” Lưu Triệt nhướn mày, mắt đảo qua phía tôi.
Tôi cứng người lại, ra vẻ kinh ngạc nói, “Vị này không phải là Trang đại nhân sao?”
“Vi thần đúng là Trang Thanh Địch.
”
“Hử?” Lưu Triệt buông tôi ra.
“Lý Quảng Lợi là nhị ca của nô tỳ, ngao du bên ngoài, từng nghe đại ca nói đến mấy năm gần đây là môn hạ của Trang đại nhân.
” Tôi khom người cúi đầu, tỏ vẻ cảm kích nhìn Trang Thanh Địch.
“Trẫm cũng đang có ý đó, ái phi lâu rồi không gặp người thân nên chắc cũng rất nhớ.
”
Trở lại Y Lan Điện, Lưu Triệt ở ngoài phê duyệt tấu chương lúc lâm triều chưa xử lý xong, tôi ở bên cạnh thất thần.
“Hữu kinh phụ Đô Úy Vương Xương, tham ô sổ sách vi phạm pháp luật, trẫm đã giao hắn cho Đình Úy phủ xử trí.
” Lưu Triệt đột nhiên nói.
“Quyết định của người thiếp không thông hiểu đâu.
” Tôi đã quen xưng hô thiếp và người, hắn cũng ngầm đồng ý.
“Cứ như vậy đi, chức tả hữu Đô Úy còn để trống.
” Hắn tiếp tục nói.
Nói đến đây tôi đã hiểu, “Nhân tài lương tướng Đại Hán ta nhiều như mây, dù không ra làm quan vẫn cứ ‘sư nhiều cháo ít’.
”
Hắn vén tóc tôi, “Sư nhiều cháo ít? Học câu này ở đâu vậy?”
Tôi bĩu môi, gạt tay hắn nói, “Không phiền người làm việc, thiếp đi ngủ trước.
”
“Lý Quảng Lợi có thể được thái phó đề cử, nói vậy cũng có chỗ hơn người, nàng yên tâm, trẫm sẽ không bạc đãi nàng.
”
Tôi quay đầu lại nói, “Làm quan hay không phải là người có tài, lời bệ hạ là ý gì?”
Hắn chợt ngẩng đầu nheo mắt làm tôi không thấy rõ được bên trong ấy cất giấu thứ gì, “Vì sao nàng không cầu trẫm ban cho Lý thị vinh hoa?”
“Những thứ này không phải cứ cầu là được.
” Tôi xoay lưng về phía hắn, nhẹ giọng nói.
“Nàng không cần?” Hắn hơi cao giọng.
Tôi xoay lại, “Bệ hạ muốn nghe lời thật hay giả ý?”
“Trẫm muốn nghe nàng nói.
”
Tôi giấu tay vào áo, cúi đầu thi lễ, “Nô tì không cầu.
”
Hắn từng bước đến trước mặt tôi, nắm chặt cổ tay tôi giơ lên, “Trong lòng nàng rốt cục là đang nghĩ gì, nàng muốn cái gì?”
Tôi bị hắn nắm mà sinh đau, xương tay như thể sắp bị bóp nát, “Thiếp đã nói, thứ thiếp muốn người mãi mãi không cho được!
”
“Vậy trẫm sẽ cho nàng nếm thử mùi vị hai bàn tay trắng!
” Hắn sáp mặt lại gần tôi.
“Thiếp vốn đã hai bàn tay trắng, tất cả đều do người ban tặng!
” Lời của hắn khơi dậy nỗi uất giận tích tụ trong lòng tôi bấy lâu, tôi điên cuồng gào lên.
Lưu Triệt không nói gì, từ giận dữ chuyển sang trầm mặc, tôi ngang bướng ngẩng đầu mà nước mắt cứ lặng lẽ trào xuống hai má.
Tôi hận hắn, oán hắn, nhưng có thể làm được gì?
Cứ dây dưa không biết ngày kết thúc.
Tôi và Lưu Triệt bắt đầu chiến tranh lạnh, ban ngày hắn không bước vào Y Lan Điện nửa bước, thỉnh thoảng đêm khuya mới đảo qua, chúng tôi nằm song song trên tháp nhưng không trò chuyện.
Có khi hắn sẽ bất chấp cảm nhận của tôi mà quấn quýt si mê, sau đó xoay người ngủ, còn tôi lại cả đêm thức trắng.
Tôi không đoán nổi tâm tính thất thường của hắn, lùi về sau lại bị hắn ôm cứng ngắc, mặt dán vào lưng tôi, nghe được tiếng hít thở từ hổn hển dần đều đặn của hắn tôi lại khẽ hỏi, “Ngọc Hoa Cao còn không?”
Cơ thể hắn cứng lại, hai tay thay đổi vị trí nhưng vẫn không đáp lời.
“Thiếp muốn bỏ vết sẹo này.
” Tôi biết hắn đang nghe, tôi cũng biết hắn để ý.
“Nếu trẫm nhớ không lầm là nàng không chịu dùng, cũng là nàng muốn giữ vết sẹo để lúc nào cũng nhắc nhở trẫm.
” Hắn lật người tôi lại, nhếch bạc môi.
“Không có thì thôi, dù sao cũng chẳng ai để ý.
” Tôi thấy chua chát, nếu Hoắc Khứ Bệnh thấy được, chàng sẽ biết tôi vì chàng mà phản kháng, liệu chàng có từ bỏ không?
Nhưng cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, cuối cùng cũng vẫn là sai lầm.
“Đến khi nào nàng mới chịu nghe lời, mới cam tâm tình nguyện?” Một lúc lâu sau, Lưu Triệt thở dài ôm tôi v