Chương 1 - Đại Lão Huyền Học, Bốc Gạch Ở Công Trường
Chương 2 - Chế Giễu
Chương 3 - Đẹp Trai Nhất Vũ Trụ
Chương 4 - Khách Hàng Đầu Tiên
Chương 5 - Đầu Xanh Mơn Mởn
Chương 6 - Bốc Gạch
Chương 7 - Rất Đông
Chương 8 - Lời Nói Của Tiểu Lê Trở Thành Sự Thật
Chương 9 - Khác Lạ
Chương 10 - Nhờ Giúp
Chương 11 - Chú Vương Muốn Dẫn Mọi Người Tới Đó Làm Việc Sao
Chương 12 - Bị Nhìn Chằm Chằm
Chương 13 - Có Chút Lạnh
Chương 14 - Nói Tiếng Người
Chương 15 - Thiết Đản
Chương 16 - Đại Sư, Thật Sự Là Đại Sư
Chương 17 - Một Con Ma Lại Không Chiếm Chỗ
Chương 18 - Chấp Niệm Là Một Chuyện, Ký Ức Lại Là Một Chuyện
Chương 19 - Lạnh
Chương 20 - Nón Xanh
Chương 21 - Vậy Thì Tốt
Chương 22 - Có Que Diêm Không
Chương 23 - Cậu Có Biết Cái Gì Gọi Là Riêng Tư Không
Chương 24 - Giá Trị Xa Xỉ
Chương 25 - Chột Dạ
Chương 26 - Chúng Tôi Là Chuyên Nghiệp
Chương 27 - Spam
Chương 28 - Anh Đi Cùng Em
Chương 29 - Kỳ Lạ, Kỳ Lạ, Đúng Là Kỳ Lạ
Chương 30 - Tiên Sinh, Chú Nhận Nhầm Người Rồi
Chương 31 - Gia Đình Rất Mỹ Mãn
Chương 32 - Cô Biết Cơ Thể Tôi Đang Ở Đâu Sao
Chương 33 - Sai Sót
Chương 34 - Đắt
Chương 35 - Phần Mộ Tổ Tiên Nhà Ông Bị Đào
Chương 36 - Tin Xấu
Chương 37 - Có Tướng Trung Niên Mất Con
Chương 38 - Không Sao Đâu
Chương 39 - Cô Cũng Không Biết
Chương 40 - Luận Văn Viết Xong Chưa
Chương 41 - Có Đứa Bé
Chương 42 - Đây Là Gì Thế
Chương 43 - Cậu Chưa Từng Có Bạn Trai Ư
Chương 44 - Bạn Cùng Phòng
Chương 45 - Tiểu Lê, Đây Là Anh Trai Của Cậu Sao
Chương 46 - Anh Nói Xem, Có Phải Là
Chương 47 - Không!
Chương 48 - Không Ăn Cơm Thì Tránh Ra, Chó Ngoan Không Cản Đường
Chương 49 - Có Lẽ Không Phải
Chương 50 - Chết Người Sao
Chương 1 - Đại Lão Huyền Học, Bốc Gạch Ở Công Trường
Chương 2 - Chế Giễu
Chương 3 - Đẹp Trai Nhất Vũ Trụ
Chương 4 - Khách Hàng Đầu Tiên
Chương 5 - Đầu Xanh Mơn Mởn
Chương 6 - Bốc Gạch
Chương 7 - Rất Đông
Chương 8 - Lời Nói Của Tiểu Lê Trở Thành Sự Thật
Chương 9 - Khác Lạ
Chương 10 - Nhờ Giúp
Chương 11 - Chú Vương Muốn Dẫn Mọi Người Tới Đó Làm Việc Sao
Chương 12 - Bị Nhìn Chằm Chằm
Chương 13 - Có Chút Lạnh
Chương 14 - Nói Tiếng Người
Chương 15 - Thiết Đản
Chương 16 - Đại Sư, Thật Sự Là Đại Sư
Chương 17 - Một Con Ma Lại Không Chiếm Chỗ
Chương 18 - Chấp Niệm Là Một Chuyện, Ký Ức Lại Là Một Chuyện
Chương 19 - Lạnh
Chương 20 - Nón Xanh
Chương 21 - Vậy Thì Tốt
Chương 22 - Có Que Diêm Không
Chương 23 - Cậu Có Biết Cái Gì Gọi Là Riêng Tư Không
Chương 24 - Giá Trị Xa Xỉ
Chương 25 - Chột Dạ
Chương 26 - Chúng Tôi Là Chuyên Nghiệp
Chương 27 - Spam
Chương 28 - Anh Đi Cùng Em
Chương 29 - Kỳ Lạ, Kỳ Lạ, Đúng Là Kỳ Lạ
Chương 30 - Tiên Sinh, Chú Nhận Nhầm Người Rồi
Chương 31 - Gia Đình Rất Mỹ Mãn
Chương 32 - Cô Biết Cơ Thể Tôi Đang Ở Đâu Sao
Chương 33 - Sai Sót
Chương 34 - Đắt
Chương 35 - Phần Mộ Tổ Tiên Nhà Ông Bị Đào
Chương 36 - Tin Xấu
Chương 37 - Có Tướng Trung Niên Mất Con
Chương 38 - Không Sao Đâu
Chương 39 - Cô Cũng Không Biết
Chương 40 - Luận Văn Viết Xong Chưa
Chương 41 - Có Đứa Bé
Chương 42 - Đây Là Gì Thế
Chương 43 - Cậu Chưa Từng Có Bạn Trai Ư
Chương 44 - Bạn Cùng Phòng
Chương 45 - Tiểu Lê, Đây Là Anh Trai Của Cậu Sao
Chương 46 - Anh Nói Xem, Có Phải Là
Chương 47 - Không!
Chương 48 - Không Ăn Cơm Thì Tránh Ra, Chó Ngoan Không Cản Đường
Chương 49 - Có Lẽ Không Phải
Chương 50 - Chết Người Sao
Lê Trung Đình ngẩn người, đôi mắt phức tạp: “Rất giống.
”
Không thể nói giống nhau như đúc, nhưng gương mặt này, nói không phải con của ông ấy và vợ cũng không có ai tin.
Nhưng năm đó vợ ông ấy thật sự chỉ mang thai một đứa, không tồn tại khả năng song sinh.
Lê Kiến Mộc bấm đốt ngón tay.
Người trước mắt có bốn người con, ba trai một gái, trước mắt đều ở bên cạnh.
Cô thu tay:
“Xem ra chỉ là trùng hợp.
”
Lê Trung Đình cười nói: “Trùng hợp cũng là có duyên, cô gái nhỏ để lại phương thức liên lạc đi, sau này có chuyện gì cần giúp đỡ có thể tìm chú.
”
Không biết vì sao Lê Trung Đình cảm thấy cô gái trước mắt nhìn rất thuận mắt, đây là một loại trực giác rất kỳ lạ.
Rất đúng lúc, Lê Kiến Mộc cũng có ý tưởng này.
Cô đưa phương thức liên lạc cho Lê Trung Đình, khi ghi chú tên, đã nói ba chữ Lê Kiến Mộc.
Lê Trung Đình ngây ngốc: “Cháu họ Lê à? Vì sao?”
Lê Kiến Mộc cảm thấy khó hiểu nói: “Bởi vì ông nội của cháu họ Lê.
”
Lê Trung Đình cúi đầu tiếp tục nhập tên, nói: “Dòng họ này không thường thấy.
”
“Cũng bình thường.
” Dù sao hai đời cô đều tên này, cho nên cảm thấy dòng họ này còn rất thường thấy.
Mới vừa ghi chú xong, di động của Lê Trung Đình vang lên.
Ông ấy liếc mắt nhìn Lê Kiến Mộc một cái, nghe máy.
“Cha, cha không sao đúng không, con nghe nói cha xảy ra tai nạn, bây giờ cha ở đâu, con và mẹ đi tìm cha.
” Giọng nói của nữ sinh kèm theo chút khóc nức nở và nôn nóng truyền tới.
Lê Trung Đình vội trấn an mấy câu, không ngừng nhắc lại mình thật sự không có việc gì xong, bên kia mới bình tĩnh lại.
“Được rồi, lát nữa cha sẽ trở về, cứ phần cơm tối cho cha là được, đừng khóc.
” Giọng nói của ông ấy cưng chiều và dung túng.
Sau khi cúp điện thoại, mới thấy Lê Kiến Mộc còn đứng bên cạnh.
Lê Trung Đình ngượng ngùng cầm di động, cười nói: “Cô gái nhà chú có chút yếu ớt.
”
Lê Kiến Mộc cười nói: “Gia đình rất mỹ mãn.
”
Lê Trung Đình lại nói tên để ghi chú cho Lê Kiến Mộc, Lê Kiến Mộc thế mới biết vì sao đối phương vừa nghe thấy tên mình sẽ hỏi.
Vậy mà hai người cùng họ.
Đúng là duyên phận.
Một lát sau, lúc này hai người mới tách ra.
Màn đêm buông xuống, Lê Kiến Mộc mua ba lô từ bên đường, khi đi ngang qua cổng vòm kim loại, còn mua cái kem.
“Cái thứ hai nửa giá, tiếc quá.
” Trong bóng đêm vang lên một tiếng thở dài.
Lê Kiến Mộc liếc mắt nhìn sinh hồn nam đã ra khỏi dâu tây nhỏ.
Người đàn ông có gương mặt như minh tinh lúc này lại thèm nhỏ dãi que kem trong tay cô, ít nhiều gì cũng có chút không hợp lắm.
“Hương vị gì thế?” Thấy Lê Kiến Mộc không để ý tới mình, anh ta dán sát lại gần ngửi một lát, giống như làm như vậy có thể ngửi được hương vị.
Lê Kiến Mộc xua tay, đánh anh ta sang một bên: “Đợi lát nữa anh có thể ăn.
”
“Được rồi.
” Người đàn ông lưu luyến rời mắt.