ận là vẫn không ngừng nhìn về phía Mộc phủ.
Quỳnh Chi run rẩy, nhỏ giọng nói với Mộc Hề:
“Cô nương, ánh mắt của Tiểu Đào thật đáng sợ.
”
Quỳnh Chi không quen nói xấu ai, chỉ thành thật bày tỏ cảm nhận của mình.
Mộc Hề mỉm cười: “Không sao, ta không sợ nàng ta. Còn ngươi, vết thương trên người là do đâu mà có?”
Qua tướng mạo, Mộc Hề chỉ nhìn ra Quỳnh Chi có mối quan hệ không tốt với gia đình, nhưng cụ thể là ai thì nàng không rõ.
Dạo gần đây, nàng chưa dùng thiên nhãn. Nàng định đợi tích đủ linh lực mới dùng.
Quỳnh Chi gượng cười, kéo khóe môi cay đắng:
“Đa tạ cô nương quan tâm. Nhưng đó là chuyện đã qua, từ nay Quỳnh Chi là người của Mộc phủ, những người khác không còn liên quan gì đến Quỳnh Chi nữa.
”
Từ giờ, nàng sẽ không bao giờ nghĩ về những kẻ đó nữa.
“Được. Đây, cầm lấy ít bạc mà mua thuốc thoa vào vết thương.
”
Mộc Hề không muốn chạm vào vết thương lòng của nàng ấy. Một khi Quỳnh Chi đã bày tỏ rõ ràng, nàng cũng không ép buộc.
“Cô nương, nô tỳ không dám nhận.
”
Quỳnh Chi xúc động, chưa bao giờ dám mơ đến việc được cầm trên tay số bạc này.
Mộc Hề thản nhiên nhét bạc vào tay nàng ấy:
“Ngươi không trị khỏi vết thương, thì sao có sức mà hầu hạ ta?
Còn nữa, phần bạc còn lại, ngươi đi mua chút thức ăn, để ta và ca ca thử tài nấu nướng của ngươi.
”
“Vâng, thưa cô nương, ta đi ngay.
”
Quỳnh Chi vui vẻ cầm bạc rời khỏi Mộc phủ, dáng điệu hết sức nhanh nhẹn khiến Mộc Hề cảm thấy như mình sắp được giải phóng đôi tay.
Chẳng bao lâu sau, Thanh Tùng đưa mẹ mình đến Mộc phủ. Đó là một bà lão hiền từ, nét mặt phúc hậu, ánh mắt ngay thẳng, trông là biết ngay là người dễ sống chung.
Chỉ tiếc là đôi tai bà có phần không được thính, nên không ai muốn mua.
“Ra mắt cô nương.
”
Mẹ Thanh Tùng cung kính hành một lễ rất chuẩn mực của người hầu, rõ ràng là từng làm việc trong gia đình lớn.
Mộc Hề vội vàng xua tay, rồi quay sang nói với Thanh Tùng:
“Thanh Tùng, sau này mẹ ngươi cứ giúp việc trong bếp đi.
Ngươi và công tử ở tiền viện, còn mẹ ngươi và Quỳnh Chi ở hậu viện.
”
“Vâng, thưa cô nương!
”
Thanh Tùng vui vẻ dẫn mẹ mình đi về hậu viện, mẹ hắn cũng vô cùng cảm kích Mộc Hề. Vừa vào đến nơi, bà liền không chịu ngồi yên mà bắt đầu dọn dẹp.
Dù đôi tai không nghe rõ, bà lại là người rất chăm chỉ. Chẳng mấy chốc, trong ngoài nhà bếp đều được bà quét dọn sạch sẽ.