Đại Lão Thời Tận Thế Ở Trong Tiểu Thuyết Tranh Đấu Trồng Trọt

Đại Lão Thời Tận Thế Ở Trong Tiểu Thuyết Tranh Đấu Trồng Trọt

Cập nhật: 29/12/2024
Trạng thái: Dừng
Lượt xem: 295
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Xuyên Không
Điền Văn
Cổ Đại
Hệ thống
Nữ Cường
     
     

“Kẻ phản bội dân làng của mình, ngươi nghĩ ta sẽ thu nhận ngươi sao? Một kẻ không đáng tin, giữ lại cũng chỉ là mối họa!

Tống Kiều Kiều đứng từ xa, có phần kinh ngạc trước hành động dứt khoát của hắn. Sau một lúc trầm ngâm, nàng khẽ hỏi:

“Không biết các hạ là ai, có thể xưng tên được chăng?”

Nam tử trên lưng ngựa nheo mắt nhìn nàng, rồi nhàn nhạt đáp:

“Sở Quang Chiếu.

Tống Kiều Kiều nhẩm lại cái tên ấy, rồi khẽ gật đầu:

“Sở Quang Chiếu...

. Vậy ngươi muốn cướp lấy thôn này?”

Sở Quang Chiếu mỉm cười, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ sắc lạnh:

“Đúng vậy. Nhưng ta không phải kẻ ngang ngược. Nếu các ngươi muốn sống yên ổn trong thôn này, thì từ nay phải làm việc cho ta. Trở thành nô lệ cũng là một con đường sống trong thời buổi này.

Từ đằng xa, tiếng khóc vang lên. Vợ Tống Thiết Trụ hoảng loạn chạy đến, ôm chặt lấy đứa con nhỏ của mình mà nức nở.

Tống Kiều Kiều nhìn Sở Quang Chiếu, trong lòng không hề sợ hãi, ngược lại còn nở một nụ cười nhạt:

“Ở thời buổi loạn lạc này, người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, ta không phủ nhận các ngươi đông người, sức mạnh vượt trội, chúng ta khó mà chống lại. Nhưng.

.

.

Nàng nhấn giọng, đôi mắt ánh lên tia sắc lạnh:

“Nếu ta thắng ngươi, ngươi phải làm thủ vệ cho thôn này.

Lời nói của Tống Kiều Kiều khiến cả thôn lẫn đám thổ phỉ đều sững sờ. Đám thôn dân thì kinh ngạc trước sự can đảm của nàng, còn đám thổ phỉ thì bật cười lớn, xem điều đó như một trò đùa.

Sở Quang Chiếu cười lớn, giọng nói đầy ngạo nghễ:

“Hảo! Nếu ngươi thắng ta, ta sẽ làm nô lệ cho ngươi, huynh đệ của ta cũng sẽ theo hầu ngươi!

Tống Kiều Kiều chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt sắc bén không nói thêm lời nào.

Trong khoảnh khắc ấy, nàng bất ngờ ra tay. Thân ảnh nàng nhanh như chớp, lao thẳng về phía Sở Quang Chiếu. Gã thủ lĩnh thổ phỉ lập tức xoay người, thúc ngựa lùi lại để né đòn. Trận chiến giữa họ chính thức bắt đầu, giữa ánh mắt chăm chú của bao người.

Sở Quang Chiếu nhảy khỏi lưng ngựa, đao trong tay vung mạnh, chém thẳng về phía Tống Kiều Kiều. Phía sau, thôn dân chứng kiến cảnh ấy mà không khỏi sợ hãi, có người hét lên kinh hoàng.

Lưỡi đao sắc bén sượt qua, vài sợi tóc của Tống Kiều Kiều bị chém đứt, rơi xuống đất. Đôi mắt nàng ánh lên vẻ lạnh lẽo, thân hình khẽ nghiêng, tránh khỏi nhát chém trong gang tấc. Không chần chừ, nàng lập tức giương cung, mũi tên nhắm thẳng vào cổ họng của Sở Quang Chiếu.

Ngay sau đó, nàng đá mạnh vào cổ tay hắn, khiến thanh đao rơi khỏi tay trong chớp mắt. Sở Quang Chiếu kinh ngạc, vẻ mặt không thể tin nổi. Hắn nhìn Tống Kiều Kiều, giọng khàn khàn:

“Ngươi muốn ta đầu hàng, hay là muốn lấy mạng ta?”

Tống Kiều Kiều lạnh lùng đáp, ánh mắt đen sâu thẳm như đáy vực khiến kẻ khác phải rùng mình:

“Quỳ xuống, hoặc chết.

Câu nói dứt khoát của nàng làm đám thổ phỉ phía sau cũng run lên. Đám thủ hạ của Sở Quang Chiếu không dám do dự, lập tức quỳ xuống, cúi đầu tỏ ý hàng phục. Thấy vậy, Tống Kiều Kiều hạ cung, thu lại mũi tên, ánh mắt quét qua bọn chúng.

“Về sau còn mong chỉ giáo,

” nàng cất tiếng, rồi vươn tay nắm lấy tay Sở Quang Chiếu, như thể đã chấp nhận lời đầu hàng của hắn.

***

Tống thôn trưởng đứng gần đó, nhìn cảnh tượng trước mặt, vẻ mặt pha lẫn giữa lo lắng và nghi hoặc. Sau một hồi, ông hỏi:

“Tống Kiều Kiều, những người này.

.

. ngươi định để bọn chúng vào thôn sao?”

Tống Kiều Kiều điềm nhiên đáp:

“Thôn trưởng yên tâm, ta đã tính cả rồi. Kỳ thực, ta nhận ra trong thôn chúng ta có một số nhà có nguồn nước riêng, nhà ta cũng vậy. Nếu cần, nước sẽ được tập trung tại nhà ta để phân phối, hoặc dùng chung cho cả thôn.