Đại Lão Thời Tận Thế Ở Trong Tiểu Thuyết Tranh Đấu Trồng Trọt

Đại Lão Thời Tận Thế Ở Trong Tiểu Thuyết Tranh Đấu Trồng Trọt

Cập nhật: 29/12/2024
Trạng thái: Dừng
Lượt xem: 312
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Xuyên Không
Điền Văn
Cổ Đại
Hệ thống
Nữ Cường
     
     

Nhìn củ khoai khổng lồ trong tay, Tống Kiều Kiều thở phào nhẹ nhõm. Nàng đã lo rằng không gian của mình sẽ xảy ra biến hóa khác thường, nhưng xem ra vẫn y như lúc đầu, không có gì thay đổi.

Tuy nhiên, nàng chưa định đem khoai lang này chia cho đám phỉ tặc kia ngay, mà quyết ý khiến bọn chúng phải lao động để đổi lấy phần ăn.

Tống Kiều Kiều đưa mắt nhìn về phía Trĩ Nô, nói: "Ta có việc giao cho ngươi.

"

"Chuyện gì?" Trĩ Nô quay đầu lại nhìn nàng.

"Thay ta quản lý đám phỉ tặc kia. Ta không nuôi kẻ vô công rồi nghề.

" Giọng nàng dứt khoát.

"...

. Ngươi chẳng phải đã nói tự mình quản được sao?" Trĩ Nô xoa trán, giọng có phần oán trách. Ban đầu bảo tự mình làm, cuối cùng lại đẩy hết cho hắn.

"Việc gì có thể giao cho người khác làm thì ta cần gì phải lao tâm lao lực?" Tống Kiều Kiều thản nhiên đáp. "Ngươi chỉ cần huấn luyện bọn chúng, bắt chúng làm việc, sau đó phát cho phần ăn nhất định là được.

"

"Được thôi.

" Trĩ Nô gật đầu, rồi buông một câu hỏi nửa đùa nửa thật: "Ngươi định nuôi quân? Mưu phản sao?"

"Ngươi nghĩ nhiều rồi,

" Tống Kiều Kiều mỉm cười nhạt, ánh mắt sâu xa, "Ta chỉ phòng bị chuyện chưa xảy ra thôi. Chẳng phải sống trong hoàn cảnh này, có người đứng đầu bảo hộ mới không phải lo lắng sao?"

Đợi đến lúc quần hùng nổi loạn, nàng quyết không để mình trở thành kẻ để người khác lợi dụng, nếu có phải chém rau hẹ*, thì cũng phải do chính tay nàng chém.

(*Ý nói làm việc cho người khác hưởng lợi.

)

"Vậy ngươi có thể mua nô lệ rồi dạy dỗ bọn chúng.

" Trĩ Nô nhìn Tống Kiều Kiều, trầm giọng nói, "Những kẻ ấy đã quen sống kiếp nô lệ, chỉ cần bồi dưỡng chút ít, vẫn có thể dùng được.

"

"Giống như ngươi chăng?" Tống Kiều Kiều nhướng mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trĩ Nô.

"Ta không giống.

" Trĩ Nô lạnh lùng đáp, nhưng khi bị ánh mắt của nàng soi xét, hắn có chút lúng túng, tai đỏ lên.

"Lưu manh.

" Trĩ Nô tức giận nói, ánh mắt của Tống Kiều Kiều rõ ràng đang đánh giá dung mạo của hắn, cái thần sắc ngả ngớn ấy chẳng khác gì bọn lưu manh ngoài chợ.

Tống Kiều Kiều điềm nhiên đáp: "Ngươi muốn nghĩ sao thì tùy, nhưng chuyện nô lệ để sau hẵng bàn. Trước tiên, xử lý đám thổ phỉ kia cho tốt, ta muốn bọn chúng trở thành những binh sĩ biết nghe lời.

"

Nàng nhìn thấu trong lòng Trĩ Nô có dã tâm, dù hắn thường ngày ngoan ngoãn gọi nàng là tỷ tỷ, nhưng con mèo dù hiền lành đến đâu cũng có thể là mãnh thú đội lốt.

Trĩ Nô bình tĩnh nói: "Được thôi.

"

Rồi hắn chợt nhìn nàng, cất lời khiêu khích: "Ngươi không sợ ta sẽ huấn luyện bọn chúng thành người của ta sao?"

"Ngươi có thể thử.

" Tống Kiều Kiều tiến sát lại gần Trĩ Nô, đôi mắt sáng ngời đối diện với hắn. Nàng giơ tay nâng cằm thiếu niên, hơi thở phảng phất quanh hắn, làm cho Trĩ Nô nhất thời khẩn trương.

Thiếu niên lui lại vài bước, mặt đỏ ửng, lên giọng trách: "Nói chuyện thì nói chuyện, đừng đứng gần ta như thế.

"

"Được thôi.

" Tống Kiều Kiều mỉm cười gật đầu. Nàng quên mất rằng đây không phải là thời đại tận thế, nơi mà đe dọa người khác chỉ đơn giản là véo cằm, siết cổ hay tung cước. Hành động vừa rồi của nàng chỉ là thói quen, nhưng lại khiến nàng quên mất người thời cổ rất câu nệ lễ tiết. Mà nói đi cũng phải nói lại, Trĩ Nô đã không còn vết sẹo trên mặt, dung mạo thiếu niên này quả thật tuyệt sắc.

Nhìn nàng chăm chú, mặt Trĩ Nô lại đỏ lên. Hắn đẩy nàng ra, rồi nói cộc lốc: "Ta sẽ xử lý tốt chuyện đó.

"