Đại Lão Thời Tận Thế Ở Trong Tiểu Thuyết Tranh Đấu Trồng Trọt

Đại Lão Thời Tận Thế Ở Trong Tiểu Thuyết Tranh Đấu Trồng Trọt

Cập nhật: 29/12/2024
Trạng thái: Dừng
Lượt xem: 309
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Xuyên Không
Điền Văn
Cổ Đại
Hệ thống
Nữ Cường
     
     

Tống Kiều Kiều khẽ cười, lạnh lùng đáp: "Ngươi cũng không tồi.

"

Nàng thầm đánh giá Trĩ Nô trong lòng. Dù là sức chiến đấu hay khả năng phản ứng, hắn đều thể hiện không hề tệ.

Trĩ Nô nhìn lại vết đỏ trên tay mình, giọng nói pha chút thất vọng: "Nhưng ta vẫn không bằng ngươi.

"

Ngay từ đầu, Trĩ Nô cứ nghĩ mình đã đủ giỏi, nhưng giờ đây hắn mới nhận ra Tống Kiều Kiều mới thực sự là người lợi hại. Dẫu vậy...

. trong lòng hắn bỗng sinh ra một mục tiêu mới, một hy vọng mới.

Đêm đó, khi mọi người đã say giấc, Trĩ Nô vẫn ở trong sân, một mình tập luyện, múa đao không ngừng.

Trước kia, hắn luôn chăm chăm vào những chiêu thức hoa mỹ, nhưng giờ đây, sau khi đối đầu với Tống Kiều Kiều, hắn mới hiểu rằng chiêu thức đẹp đẽ chẳng có tác dụng gì. Sức mạnh mới chính là điều cốt yếu.

Nghĩ đến điều này, nội tâm hắn trào dâng một cảm giác phấn khích. Hắn tin rằng một ngày nào đó, mình sẽ có thể đánh bại Tống Kiều Kiều.

Tống nương tử – mẹ của hắn – tỉnh dậy vào ban đêm, vô tình nhìn thấy Trĩ Nô đang miệt mài luyện tập. Trong phút chốc, bà cảm thấy lòng mình rối bời. Một đứa trẻ còn nhỏ tuổi như vậy mà đã nỗ lực đến thế, chẳng lẽ bà lại có thể vì những cơn đau nhức do tập luyện ban ngày mà buông bỏ sao?

Tống nương tử cắn răng, thầm tự cổ vũ mình trong lòng. "Mình cũng phải cố gắng, không thể thua kém bọn trẻ.

"

***

Sáng hôm sau, Tống Kiều Kiều quan sát thấy mẹ mình và cả gia đình đang ngày một tiến bộ. Nàng mỉm cười hài lòng. Hôm nay, nàng quyết định lên núi săn thú, vì vậy đã chuẩn bị từ sáng sớm.

Khi đến điểm tập hợp, Tống Khải Tân – một người trong nhóm săn thú của thôn – đã chờ sẵn. Nhìn thấy nàng, hắn lên tiếng: "Kiều Kiều, ngươi đến rồi à? Vậy đi thôi, chúng ta lên núi.

"

Người trong thôn ban đầu vốn coi thường Tống Kiều Kiều. Nhưng từ sau khi chứng kiến năng lực của nàng, tất cả đều thay đổi. Giờ đây, ai nấy trong thôn đều ngưỡng mộ và tôn sùng nàng.

***

Tống Kiều Kiều cùng nhóm người trong thôn tiến sâu vào núi để săn thú. Đi chưa bao lâu, họ gặp một nhóm khác đến từ thôn bên. Vừa nhìn thấy nhóm của Tống Kiều Kiều, những người kia lập tức tỏ ra căng thẳng, ánh mắt đầy dè chừng.

Ngược lại, nhóm của Tống Kiều Kiều vẫn giữ vẻ bình thản. Một vài ánh mắt trong nhóm kia còn không giấu được sự ngưỡng mộ khi nhìn cung tên mà nhóm của Tống Kiều Kiều mang theo.

Từ trong nhóm người đối diện, một giọng nói khàn khàn vang lên: "Tống Khải Tân.

.

.

"

Tống Khải Tân quay đầu nhìn kỹ người vừa gọi mình, hồi lâu mới nhận ra: "Sở Tạo, ngươi cũng lên núi săn thú à?"

Người kia – Sở Tạo – sắc mặt nhợt nhạt, thân hình gầy yếu đến đáng thương, chẳng còn dáng vẻ thư sinh phong nhã của một công tử ngày trước.

Sở Tạo khẽ gật đầu, rồi liếc mắt nhìn cung tên trên tay nhóm Tống Kiều Kiều, hỏi: "Các ngươi dùng cung tên để săn thú sao?"

"Ừ,

" Tống Khải Tân gật đầu đáp, sau đó nhìn sang nhóm người gầy gò, tiều tụy của Sở Tạo, bèn hỏi: "Các ngươi gặp thú dữ à?"

"Chúng ta bị bầy sói rượt đuổi,

" Sở Tạo cười khổ. Đám người đi cùng hắn – đến từ Sở gia trang – đang ngồi nghỉ ngơi cách đó không xa, bộ dạng ai nấy đều mệt mỏi, rệu rã.

Một người trong nhóm Sở Tạo liếc nhìn sang nhóm của Tống Kiều Kiều, ngạc nhiên cất giọng: "Các ngươi thật to gan, còn mang theo một tiểu cô nương lên núi săn thú.

"