Lý Thanh Sơn khẽ mỉm cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Nghiêm Tùng nói tiếp:
- Huyền Lang vệ Phùng Chương cũng chết trong tay ngươi?
Lão vốn không hề tin tưởng những chuyện vô căn cứ như vậy. Một tên Huyền Lang vệ, năm tên cao thủ nhất lưu, một đoàn cao thủ nhị lưu tam lưu lại chết trong tay một tên tiểu tử không chút danh tiếng, nhưng giờ lão lại tin một phần.
Lý Thanh Sơn vẫn không hề đáp.
Nghiêm Tùng rút tay ra, trong tay không có lá bùa nào.
Lý Thanh Sơn cười nói:
- Không đánh sao?
Nghiêm Tùng nói:
- Ngươi chết chắc rồi, ta không cần phải lãng phí với kẻ sắp chết.
”
Lý Thanh Sơn nói:
- Ồ? Là sao?
Nghiêm Tùng nói:
- Giết chết Huyền Lang vệ, ngươi cho là ngươi có thể sống được sao?
Lý Thanh Sơn không tỏ rõ ý kiến:
- Cũng không cần ngài phí tâm, hãy trả đồ cho ta.
Sắc mặt Nghiêm Tùng tái nhợt đi. Lưu Hồng tiến lên kéo Lý Thanh Sơn qua một bên rồi cầu xin:
- Thanh Sơn này, ta không biết ngươi còn sống nên mới đào những thứ đó ra, ngươi cần bạc thì ta đưa cho ngươi, được không?
Lý Thanh Sơn buông tay nói:
- Ta vốn có ý đó.
Hắn muốn nói chuyện với người ta mà ngươi ta lại không chịu nên đàn phải dùng nắm đấm.
Lưu Hồng nháy mắt một cái, đám đệ tử Thiết Quyền môn đuổi hết mọi người đi. Diễn võ trường to như vậy bỗng trống không.
Lúc này, Diệp Đại Xuyên ngồi kiệu đuổi tới, vừa nhìn sắc mặt mọi người lại thấy vết đỏ trên mặt Nghiêm Tùng, trong lòng cũng hiểu đại khái. Y thầm thấy sảng khoái. Vài ngày trước bọn họ mở yến tiệc chiêu đãi Nghiêm Tùng, nhưng tên hộ pháp cứt chim này chẳng coi ai ra gì, giờ thì biết lợi hại chưa!
Y làm bộ làm tịch ho khan hai tiếng:
- Có phải Nghiêm hộ pháp hiểu lầm gì Lý bộ đầu không? Có câu là thế này: Oan gia nên giải không nên kết! Giữa trưa ta làm ông chủ giúp hai người hòa giải...
.
.
”
Nghiêm Tùng lập tức ngắt lời:
- Không cần, ta chẳng có gì để nói với kẻ đã chết cả!
Lý Thanh Sơn nói:
- Ngươi nói lại lần nữa xem!
Tướng bại trận mà vẫn dám kiêu ngạo như vậy, chẳng lẽ cho là ta không dám ra tay sao?
Nghiêm Tùng hừ lạnh một tiếng, mà quả nhiên không dám ho he gì nữa, bởi vì kẻ địch mạnh hơn chính mình.
Diệp Đại Xuyên ngạc nhiên hỏi:
- Ai đã chết cơ?
Biết ngọn nguồn mọi chuyện rồi, y cũng lo lắng thay cho Lý Thanh Sơn.
Lý Long nhỏ giọng nói một câu:
- Thanh Sơn, hãy mau đi đi!
Lại bị Nghiêm Tùng lườm một cái.
Lý Thanh Sơn cười lạnh trong lòng, thực sự nghĩ rằng mạng ta ngắn thế sao? Rồi hắn thản nhiên nói:
- Ta đang định đi Gia Bình thành, gia nhập Ưng Lang vệ.
- Cái gì!
Tất cả mọi người đều khiếp sợ.
- Buồn cười! Chỉ bằng… hừ!
Nghiêm Tùng cười lạnh, định nói là “Chỉ bằng ngươi”, lại nghĩ Lý Thanh Sơn có thực lực này nên chỉ hừ lạnh một cái.
Diệp Đại Xuyên hỏi:
- Đây là làm sao?
Lý Thanh Sơn nói:
- Lão vương Xích Ưng Lĩnh bảo ta đến Gia Bình thành tìm Trác Trí Bá báo danh.
Nghiêm Tùng cả kinh kêu lên:
- Điều này sao có thể xảy ra? Ngươi giết Phùng Chương, ngươi chính là tử địch của Ưng Lang vệ.
Diệp Đại Xuyên cũng hoảng sợ:
- Là… là thế sao?
Lý Thanh Sơn lấy ra tấm Huyền Lang yêu bài kia, giơ lên cho mọi người xem:
- Phùng Chương đã bị khai trừ khỏi Ưng Lang vệ, hẳn là để ta tiếp nhận vị trí của hắn!
Dã thú ẩn nấp chính là để bắt giết con mồi ở thời khắc mấu chốt mà không phải để con nghé nhảy nhót đến khinh thường nó, cuối cùng rước lấy phiền toái, kia chính là ngu xuẩn, tự ngươi cúi thấp xuống tận đất thì đừng trách sao kẻ khác đến giẫm đạp lên ngươi. Lực lượng và uy thế thể hiện ra phải vừa phải mới giảm bớt được phiền toái.
Lưu Hồng và Lý Long nhìn nhau, đều không nói được lời nào. Đây là vận may gì đây, nửa năm trước Lý Thanh Sơn vẫn chỉ là một tên thiếu niên nông thôn, chỉ có thể phân cao thấp với với đám vô lại, nhưng giờ hắn đã có thể gia nhập vào Ưng Lang vệ, tổ chức mà người giang hồ vừa nghe tiếng đã sợ mất mật, quả đúng là một bước lên thẳng mây xanh.
Lý Thanh Sơn trông thật thản nhiên, Nghiêm Tùng thì không muốn tin tưởng, lại không thể không tin. Lão ta đến Khánh Dương rồi nghe ngóng một phen cũng biết ở tửu lâu ngày đó, người mang Lý Thanh Sơn đi là Xích Lang Lĩnh Hoa Thừa Tán, dẫn Phùng Chương và Lý Thanh Sơn đi gặp Vương Phác Thực.
Lão nghĩ mãi mà không rõ, hai nhân vật đó sao có thể đến cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này. Nhưng kết quả lại rất rõ ràng, cuối cùng Lý Thanh Sơn trở lại, Phùng Chương chết, hai vị kia không ai giúp Phùng Chương, chuyện này ý vị thật quá sâu xa, nhưng giờ lại rất rõ.
Dĩ nhiên là Vương Phác Thực đã khai trừ Phùng Chương ngay tại đó, mà Lý Thanh Sơn dám gọi Vương Phác Thực là “Lão Vương”, chẳng lẽ hắn có mối quan hệ gì đó với Vương Phác Thực. Khi lão nhìn Lý Thanh Sơn lần nữa, ánh mắt đã thay đổi.
Lão bắt đầu nghĩ, cho dù Ưng Lang vệ không tìm Lý Thanh Sơn, lão cũng phải nghĩ cách bảo vệ, nhưng giờ không thể không bỏ đi cái ý nghĩ này, thế đạo này từ trước đến nay chỉ có Ưng Lang vệ trả thù người khác, nào có kẻ nào dám trả thù Ưng Lang vệ.
Nghĩ sâu hơn, lão liền hối hận vì sự lỗ mãng của mình. Đối phương nhỏ tuổi như vậy mà đã có thực lực mạnh như thế, lại có thể tìm đường sống từ chỗ chết trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, có khi sau lưng lại có ai chống đỡ, sao có thể thật sự coi y là tiểu tử mà đối đãi chứ?
- Thật tốt quá!
Diệp Đại Xuyên mừng rỡ:
- Ta vốn còn lo cậu không đi Gia Bình được, thế này thì cùng đi luôn!
Lý Thanh Sơn nói:
- Ta còn đang nghĩ xem có nên đi hay không.
Diệp Đại Xuyên nói:
- Sao lại không đi, gia nhập Ưng Lang vệ thích lắm, đi kỹ viện với sòng bạc chẳng phải trả tiền bao giờ.
Lý Thanh Sơn lấm tấm mồ hôi trên đầu, ra đây chính là chỗ tốt khi gia nhập Ưng Lang vệ sao? Nếu “Lão Vương” mà ở đây, có khi sẽ dùng thiết xích đập chết ngài rồi.
Diệp Đại Xuyên nói:
- Không còn sớm nữa, đi thôi, vừa ăn vừa nói chuyện.
Lưu Hồng sao dám để Diệp Đại Xuyên sắp xếp, y đã sớm bảo đệ tử chuẩn bị thỏa đáng. Nghiêm Tùng cũng ngồi xuống, nhưng không nói gì hay:
- Ta không có gì để nói với kẻ đã chết.
Sau đó Diệp Đại Xuyên và Lưu Hồng cùng nhau hòa giải, vài chén rượu rồi, Nghiêm Tùng nương theo men say tự tạo bậc thang cho mình, cụng ly một cái với Lý Thanh Sơn rồi lúng túng nói:
- Lý… Lý thiếu hiệp…
Chuyện Ngô đường chủ đã không thể truy cứu nữa, vì một tên Đường chủ lại đắc tội với một gã Ưng Lang vệ, ngay cả Tổng đà chủ của bọn họ cũng sẽ trách cứ lão.
Lý Thanh Sơn khẽ mỉm cười:
- Nghiêm hộ pháp, vừa rồi ta đã đắc tội nhiều, tự phạt mình ba ly nhận lỗi vài ngài.
Rồi hắn một hơi uống cạn chén rượu rồi liên tục uống ba chén. Hắn không muốn kết thù kết oán với ai, có thể hóa giải đương nhiên là chuyện tốt.
Được dỗ một trận trên bàn rượu, sắc mặt Nghiêm Tùng mới dễ coi hơn nhiều.
Lưu Hồng nói:
- Chúng ta đều là người trong giang hồ, ai cũng nóng tính, va chạm chút xíu là chuyện quá bình thường, nhưng có câu oan gia nên giải không nên kết, không đánh nhau thì sao quen biết đó thôi? Nhiều bằng hữu thì nhiều đường, nhiều kẻ địch thì nhiều bức tường, ta sống từng này tuổi, tuy võ công thường thường, nhưng chính là dựa vào pháp môn này để an dưỡng tuổi già.
Diệp Đại Xuyên nói:
- Đúng đúng đúng, chính là cái đạo lý này.
Trong tâm thì thầm khen Lý Thanh Sơn biết tiến thoái, gặp mạnh mà không run sợ, cách đối nhân xử thế đó quả không giống một tên thiếu niên mới mười sáu tuổi.
Hai người đều là cửu sinh sa tràng, trình độ làm bầu không khí náo nhiệt đúng là hạng nhất, có thái độ này của Lý Thanh Sơn, ngươi một lời ta một câu nên không khí rất là hòa hợp. Nghiêm Tùng mặt dày dò hỏi mối quan hệ giữa Lý Thanh Sơn và Vương Phác Thực, đây cũng là điểm mọi người đều tò mò nên trong khoảng thời gian ngắn không ai nói câu nào, chỉ nhìn Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn cũng không muốn cáo mượn oai hùm:
- Ra “Lão Vương” kia tên là Vương Phác Thực, ta không quen biết gì ông ta.
Tất cả mọi người đều thất vọng, riêng Nghiêm Tùng thì không tin. Vương Phác Thực không biết ngươi thì sao lại chiếu cố ngươi như thế, còn khai trừ Phùng Chương cho ngươi?
Lão lại hỏi:
- Hai vị kia bình thường đều là thần long kiến thủ bất kiến vĩ, sao lại cùng đến Khánh Dương thành?
Lý Thanh Sơn cũng không tính giấu diếm, nói sơ qua chuyện Cố Nhạn Ảnh, nhưng lại bỏ qua “U Phi” và “Miêu yêu”.
- Bạch Ưng lĩnh! Bồ Đề nhưỡng!
Nghiêm Tùng nuốt nuốt nước bọt, với lão mà nói thì đó là nhân vật trong truyền thuyết, có sức mạnh và quyền lực lớn đến mức lão không thể tưởng tượng được. Còn có vị Bồ Đề nhưỡng tiếng tăm lừng lẫy kia, chỉ có Tổng đà chủ của bọn họ mới có may mắn được uống một ly. Vốn còn chút nghi ngờ trong lòng nay đã hoàn toàn bị đánh tan, lão hoàn toàn có thể tưởng tượng, mình muốn nhịn bợ Tổng đà chủ lại bị một tên thuộc hạ không biết thú tới kéo chân sau, mình sẽ nổi giận như thế nào.
- Được Cố thống lĩnh coi trọng, Thanh Sơn cậu tiền đồ vô lượng rồi!
Oán hận và khó chịu khi nãy bị Lý Thanh Sơn tát mặt lập tức trở thành hư không, lão nhìn Lý Thanh Sơn với ánh mắt tôn kính hơn rất nhiều.
Thật giống như một vị quan nhỏ nghe được vị đồng nghiệp nào đó được lãnh đạo quốc gia tiếp kiến, nhưng lại thân thiết nói chuyện nên không tự chủ được bắt đầu kính nể, chút ân oán nho nhỏ này có gì đáng phải so đo.
- Có lẽ vậy!
Lý Thanh Sơn phát hiện Thiết Quyền môn này ai nấy đều rất thức thời, thành ra lòng thấy khá phức tạp. Nữ tử áo trắng tiêu sái phi phàm kia chỉ mời mình uống một chén rượu mà có thể hoàn toàn thay đổi cái nhìn của một vị cao thủ Tiên Thiên với mình, điều này khiến hắn càng nhận ra được khoảng cách giữa bọn họ là như thế nào.
Diệp Đại Xuyên hít một hơi thật sâu:
- Đây chính là Tam cự đầu Như Ý quận!
Y lăn lộn ở Thanh Hà phủ thành nhiều năm, tuy văn không thành võ cũng chẳng được, nhưng vẫn rất quen thuộc với những lời đồn thổi trên phố phường.
Lý Thanh Sơn ngạc nhiên hỏi:
- Tam cự đầu Như Ý quận là gì?
Nghiêm Túng nói:
- Như Ý hầu Khương Phú, Bạch Ưng lĩnh Cố Nhạn Ảnh, Đại tướng quân Hàn An Quốc phân thành ba nhà mặc, pháp, binh, thống lĩnh cửu phủ. Cố Nhạn Ảnh tư Ưng Lang vệ, chưởng Hình Danh giám sát. Hàn An Quố thống lĩnh Hàn gia quân, tư binh quyền. Ai cũng là người có quyền thế ngập trời, nên phố phường gọi là Tam cự đầu Như Ý quận, mà vị Cố thống lĩnh này có lai lịch lớn nhất.
Diệp Đại Xuyên nói:
- Cho dù không so lai lịch, Ưng Lang vệ có chức trách giám sát quân đội và bách quan nên không ai dám trêu chọc vị Cố thống lĩnh này nhất! Thanh Sơn cậu có thể tùy tiện được nàng ta đề bạt, lập tức sẽ bay lên trời thôi.
Lý Thanh Sơn yên lặng ghi nhớ tin tức này, thì ra Ưng Lang vệ thuộc Pháp gia, hai tên xuất thân Nho gia và Binh gia kia chỉ sợ cũng không phải Nho sinh binh lính gì, người có thể nổi danh cùng Cố Nhạn Ảnh thì sao có thể là kẻ tầm thường? Thế giới này quả nhiên sâu không lường được, nhưng đương nhiên đại bộ phận con người cả đời cũng không có cơ hội gặp gỡ bất cứ một ai trong ba người kia.
Đồng thời hắn cũng hiểu được giải hòa với Nghiêm Tùng là quyết định vô cùng chính xác, mặc dù nhiều bằng hữu chưa chắc có nhiều đường đi, nhưng hắn đến từ Thanh Hà phủ thành chắc chắn sẽ biết thêm nhiều tin mà hắn không biết, những tin này với hắn mà nói thì cực kỳ quan trọng, thậm chí liên quan đến chuyện hắn có đi Gia Bình thành hay không.
Rồi sau đó hắn lại biết được thêm từ Diệp Đại Xuyên, ngoài Tam cự đầu Như Ý quận ra, Thanh Hà phủ còn ba tam tiểu cự đầu nữa, đó là Tri phủ Thanh Hà, Thống lĩnh Xích Ưng và Tướng quân Thanh Hà.