Vào một ngày ... Lady Phương Mai bắt đầu lên kế hoạch chia rẽ hai người . Cô cấu kết với một vị công tước trẻ tuổi tên là Hạ Vũ và hứa rằng khi xong việc , cậu ta chắc chắn sẽ có được tước vị mà cậu ta mong muốn .
Thế là công tước Hạ Vũ bắt đầu công cuộc quyến rũ công chúa . Còn Phương Mai thì nhân lúc này nói xấu công chúa rằng cô có gian tình .
Phò mã rất yêu công chúa và tin tưởng rằng cô sẽ không có . Và còn đe doạ Lady Phương Mai rằng nếu cô cứ tiếp tục nói xấu vợ của mình thì anh sẽ không tha cho cô .
Lại vào một ngày nọ .
.
Vương quốc bỗng nhiên có một tin vui , là cô công chúa của quốc vương có mang .
Cả đất nước ồ ạt thay nhau chúc mừng cô . Phò mã cũng là người vui mừng nhất , suốt ngày anh chỉ ở cạnh cô , việc gì cũng không cho cô chạm tay vào .
Lady Phương Mai lại càng căm ghét công chúa hơn . Cô tìm cách tách hai người ra để cho công tước Hạ Vũ lôi kéo công chúa .
Lady Phương Mai thì châm dầu vào lửa . " Ngài phải tin em ! Em đã thấy công chúa cùng công tước Hạ Vũ đang ở cùng nhau ! "
Phò mã Dương Quang Trường cảm thấy lời nói của cô khi không có vợ anh ở đây thật sự kinh tởm . Anh quát : " Cô có thôi đi không ? "
Lady Phương Mai nắm lấy tay anh quỳ xuống , khóc : " Tại sao ? Em yêu chàng nhiều như vậy mà chàng chẳng thèm để ý tới em ? Trong khi công chúa lại có gian tình ở bên ngoài .
. đó cũng chưa chắc là con của chàng ! "
Dương Quang Trường chán ghét hất tay cô ra , cầm khăn lau tay mình , khinh bỉ : " Uổng công tôi và vợ tôi xem cô như là bạn tốt ! Hừ .
. kinh tởm ! Cô nên nhanh chóng cút khỏi đây nếu không .
. "
Lady Phương Mai đứng dậy , mặt trầm xuống . " Chàng hãy đi theo em . Em sẽ chứng minh cho chàng thấy ! "
Dương Quang Trường giằng co với cô một hồi sau đó cũng quyết định đi theo xem cô giở trò gì .
Đập vào mắt anh là cảnh tượng khiến tim anh chết lặng .
Công chúa Mặc Liên và công tước Hạ Vũ đang giằng co với nhau . Mặc Liên vốn không đủ sức nên chỉ có thể quát bằng miệng .
Nhưng trong mắt Dương Quang Trường , thì là công tước Hạ Vũ cùng công chúa đang ôm ấp nhau . Tay anh run run , mặt tối sầm lại không muốn tin vào mắt mình .
Lady Phương Mai đứng bên cạnh lại thêm gia vị .
" Chàng xem đó có phải công chúa không ? .
. cái thai đó .
. "
" Im mồm ! " Dương Quang Trường quát .
Sau đó anh quay về không nói lời nào . Mặc Liên công chúa vì sợ anh lo lắng nên vẫn cố giữ nụ cười với anh .
" Hôm nay chúng ta đi ngắm cảnh ven sông nhé ? "
" .
. "
" Ừm .
. hay là đi dạo thị trấn ? "
" .
. "
" Vậy chúng ta đi câu cá đi ! "
" .
. "
Thấy Dương Quang Trường cứ trầm mặc , cô ngồi xuống cạnh lay lay tay anh .
" Chàng sao vậy ? "
Phò mã quay sang nhìn cô . Kiềm nén tức giận . " Nàng có điều gì muốn nói với ta không ? "
Công chúa nhướng mài nghiên đầu thắc mắc . " Em đã nói nãy giờ rồi đấy ? Chàng muốn đi đâu ? "
Dương Quang Trường nhìn chăm chăm cô , đáy mắt đo đỏ . " Thật sự nàng không giấu ta chuyện gì ? "
Mặc Liên nhíu mài , vươn tay lên vuốt má anh . " Chàng khóc sao ? "
Dương Quang Trường hất tay cô ra . Hỏi lại một lần nữa : " Ta hỏi nàng có giấu ta chuyện gì không ?"
Mặc Liên chần chừ nhưng vẫn lắc lắc đầu .
Phò mã cười khổ đứng dậy đi ra khỏi phòng .
Tình cảm hai người cứ vậy mà dần xa cách , không còn cùng nhau đùa giỡn , không còn những lời nói ân cần dịu dàng như trước . Anh đi lướt ngang cô như một cơn gió .
Mặc Liên công chúa thật sự không chịu được , hùng hổ đi hỏi anh . " Chàng xảy ra chuyện gì vậy ? Sao cứ tránh mặt em mãi thế ? "
Vị hoàng tử ngại ngùng , dịu dàng lại hay cười của cô ngày nào đã không còn nữa . Trước mắt cô là một người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt lạnh hơn cả băng .
" Công chúa ! Có chuyện gì không phải cô là người hiểu rõ nhất sao ? "
Trái tim công chúa thổn thức , mới ngày nào còn ôn nhu , kiên nhẫn với mình , bây giờ lại lạnh như băng giá .
" Chàng .
. nói gì vậy ? "
Dương Quang Trường nhếch mép đứng dậy , áp đảo cô . " Ta thật ngây thơ khi không tin lời nói của Phương Mai ngay từ đầu ! Ta thật là ngây thơ khi trao hết trái tim cho cô mà ! "
Công chúa vô thức lùi về sau , bị ánh mắt lạnh lẽo đó làm cho sợ hãi : " Chàng làm sao vậy ? Em đã làm gì sai sao ? "
" Ha .
. cô đúng là giỏi diễn thật đó ! Một người đàn ông không đủ cho cô sung sướng sao ? "
Mặc Liên không thể tin vào tai của mình , khoé mắt cô đỏ hoe , kiềm chế giọng điệu tức giận : " Chàng nói gì ? "
" Ta nói cô giống một con vịt mái ! Suốt ngày chỉ có thể cùng đàn ông làm những chuyện phóng túng như vậy ! " Anh quát
Bốp .
Công chúa Mặc Liên giơ tay tát mạnh vào mặt anh .
Nước mắt cô bắt đầu tuông ra . Không muốn nhìn vào người đàn ông mà mình yêu thương tin tưởng đang nói với cô những lời cay độc như vậy .
Công chúa Mặc Liên chạy ra ngoài . Chỉ còn lại anh đứng thẩn ra ôm má mình .
Nước mắt anh cũng dần tuông ra , đau khổ tột cùng nhấn chìm cả cung điện .
Một vài lần nữa anh đều tận mắt chứng kiến cảnh tượng người con gái anh yêu ôm ấp lấy người đàn ông khác .
.
Phò mã mở chiếc hộp dài ra , bên trong là một thanh kiếm dài .
.
Anh quyết định trả thù , anh dùng thanh kiếm mà anh đã từng dùng nó để ra chiến trường dẹp sạch hoàng cung . Giết luôn quốc vương và hoàng hậu .
Cảnh tượng trước mắt công chúa làm cho nước mắt cô không thể nào ngừng lại được . Tay chân run rẩy nhìn người chồng của mình giết ba mẹ .
Công chúa run rẩy bước tới quỳ thụp xuống cạnh cha mẹ cô , nhìn máu đổ khắp nơi . Cả hoàng cung im bặt chỉ còn lại tiếng nấc của cô .
" Cha , mẹ .
. hai người .
. hức .
. "
Cả người cô run rẩy siết chặt tay quốc vương và hoàng hậu . Từ từ xoay khuôn mặt nhợt nhạt đầy nước mắt lại nhìn hoàng tử . Giọng đầy thù hận : " Chàng dám giết cha mẹ của ta ? "
Lady Phương Mai từ từ bước ra với bộ váy lộng lẫy . Khoác tay hoàng tử , giọng điệu ngông cuồng . " Công chúa à công chúa ! Sao hôm nay trông cô thảm hại vậy ? "
Dương Quang Trường hất tay Phương Mai ra , quát : " Cút ! "
Mặc Liên công chúa đứng dậy , lạnh lùng nhìn anh . " Mau giết luôn cả ta đi ! "
Tay hoàng tử run run bước tới vươn kiếm . Công chúa Mặc Liên nhắm nghiền mắt lại đợi chờ cái chết .
Vào thời khắc thanh kiếm chạm vào cô . Công tước Hạ Vũ bất ngờ đỡ lấy , máu từ lồng ngực cậu không ngừng tuông ra . Hạ Vũ cong môi lên , dùng tay không nắm thanh kiếm đâm mạnh vào .
Dương Quang Trường sững sờ , trong lòng đau nhói . Tự hỏi rằng có phải anh không hề yêu vợ mình , anh tại sao lại có thể vươn kiếm ra giết chết tất cả người thân của cô như vậy , anh vừa nãy đã vươn kiếm ra để kết liễu người phụ nữ mà anh ngày đêm mong nhớ .
.
" Phò mã ! Là ta . Là lỗi của ta . Công chúa chẳng biết gì cả .
. là ta đeo bám công chúa chỉ vì mục đích của riêng ta ! "
Hạ Vũ lại nói , ánh mắt đầy bi thương nhìn công chúa . " Mặc Liên công chúa ! Vốn lúc đầu ta tiếp cận nàng là vì bị xúi giục nhưng khi tiếp xúc với nàng ta cảm thấy .
. nàng đơn thuần , lương thiện . Ta .
. có phải là loại súc vật dơ bẩn không ? "
Hoàng tử nghe xong , tay anh run rẩy , sống mũi cay cay nhìn công chúa đang đau khổ căm thù mình .
" Ai xúi giục ngươi ? " Anh quỳ xuống siết chặt vai Hạ Vũ .
Hạ Vũ nhẹ nhàng nở nụ cười tay chỉ về Lady Phương Mai .
Dương Quang Trường xoay đầu trừng Lady Phương Mai , ánh mắt lạnh lùng như có thể giết chết cô ta bằng sát khí , sau đó lại nhìn về phía công chúa Mặc Liên , run rẩy đứng dậy vươn tay tới cô .
Mặc Liên lạnh lùng đi lướt qua anh , ngồi xuống đỡ Hạ Vũ . Nước mắt tèm nhem cả khuôn mặt .
" Sao ngài không im lặng đến khi thanh kiếm đó đâm vào ta rồi hãy nói ? Bây giờ ngài nói ra thì cha mẹ ta có sống lại không ? "
Hạ Vũ vươn cánh tay dính đầy máu của mình vuốt lên khuôn mặt đầy nước mắt của cô , dùng hơi thở cuối cùng nói ra lời thật lòng : " Ta xin lỗi ! Ta yêu nàng .
. "
Khắc sau , công tước Hạ Vũ tay không còn sức lực trót hơi thở cuối cùng nở nụ cười ôn nhu với cô .
Mặc Liên siết chặt vai công tước , cầm cán kiếm rút mạnh ra . Từ từ đứng dậy , run rẩy đi tới hoàng tử .
Đôi mắt vô hồn , nhìn thẳng vào mắt anh . Mắt hoàng tử đỏ hoe bước tới gần cô cầm thanh kiếm lên đặt vào tim mình . " Nàng phải đâm thật mạnh vào ! "
Công chúa siết chặt tay , thanh kiếm run run rơi chĩa xuống đất .
Mặc Liên xoay đầu nhìn Phương Mai , kéo lê thanh kiếm bước tới cô .
Lady Phương Mai vô thức lùi về sau . Thanh kiếm tức khắc đâm xuyên vào tim Phương Mai , máu từ từ chảy ra hoà cùng màu đỏ của váy .
Mặc Liên lại đâm mạnh hơn xuyên qua người Phương Mai . Cô cười khổ , từ từ thả tay ra nhìn hoàng tử .
" Chàng nói thử xem tại sao ta hận chàng như vậy .
. nhưng khi thanh kiếm đã chạm vào người chàng thì ta lại không có dũng khí để đâm nó vào ? " Ánh mắt công chúa vô hồn , khẽ cúi đầu ôm mặt khóc .
" Ta .
. "