Trần Mộc Miên tỉnh dậy và ngửi thấy mùi thơm của thức ăn. Cô ra khỏi giường và nhìn thấy món ăn yêu thích của mình trên bàn ăn. Cô đói bụng, không khỏi cầm một chiếc bánh bao nhỏ trực tiếp ăn.
Những chiếc bánh hấp với lớp vỏ mỏng và nhiều nhân, ăn một miếng sẽ đầy ắp thịt trong miệng
Cô ăn liền ba miếng, chỉ thấy Đàm Thuần Chi đang ngồi bên cạnh cô, đôi mắt đào nở nụ cười.
Cô choáng váng, đầu óc tràn ngập những hình ảnh kỳ lạ. Trước khi hôn mê, cô dường như nghe thấy tiếng trống trận.
“Ngài...
. sao ngài lại ở đây?”
Đàm Thuần Chi mỉm cười và chiếc quạt gấp trong tay hắn vẽ những bức tranh phong cảnh rất tinh tế.
“Em đúng là một cô gái vô ơn, tôi thật đáng thương, vừa cứu người vừa chăm sóc em. Tôi còn chuẩn bị bữa sáng cho em, em một câu cảm ơn cũng không có, vẫn cảnh giác như kẻ trộm, làm gì có người tốt nào lại chịu ấm ức như vậy?”
Trần Mộc Miên thầm nói, nếu hắn là người, cô sẽ không sợ hãi như vậy rồi?
Cô hắng giọng, có chút xin lỗi nói: "Cám ơn ngài.
"
Đàm Thuần Chi ngồi bên cạnh cô, đột nhiên giơ tay lên lau khóe môi cho Trần Mộc Miên: "Sao em vẫn luộm thuộm như vậy?"
Trần Mộc Miên trong lòng có một loại ảo giác, người này chẳng lẽ biết mình sao? Không thể nào, họ là những người của hai thế giới khác nhau và chưa từng gặp nhau trước đây. Nghĩ đi nghĩ lại, người này có lẽ là tự mình thấy quen.
"Đừng như vậy, nam nữ thụ thụ bất thân.
" Trần Mộc Miên lùi lại để tránh sự thân mật của hắn.
“Thụ thụ bất thân?” Đàm Thuần Chi cười như không cười: "Thiếu gia ta gần như đã nhìn thấy hết bộ phận của em rồi. Vì sao bây giờ em lại rời tỏ ra xa cách với tôi? Chẳng lẽ em đã quên ước định của em với tôi rồi sao?"
Nói đến hứa hẹn, Trần Mộc Miên vội vàng đổi chủ đề: "Sao cha tôi không đến tìm tôi? Có thật là ngài nhờ bà nội báo mộng cho ông ấy không?"
“Rồi, đó chỉ là chuyện nhỏ thôi. Chỉ là.
.
.
”
“Chỉ là cái gì?”
Đàm Thuần Chi ôm cô vào lòng, ép cô ngồi vào lòng mình, “Đừng nhúc nhích, tôi muốn ôm em. Nếu em cứ tiếp tục như vậy mà động đậy, đừng trách tôi không tuân thủ chữ tín.
”
Trần Mộc Miên bỗng nhiên cứng đờ, tóc trở nên ngoan ngoãn.
"Ngài.
.
. nói nhanh cho tôi biết, bố tôi đã xảy ra chuyện gì.
"
Đàm Thuần Chi tranh thủ thời gian, gắp một cái bánh bao đưa lên môi cô, ép cô ăn rồi nói: "Mộng là ủy thác thật, bà nội tính tình phóng khoáng, còn chỉnh đốn bố em rất nặng, nhưng.
.
. Như vậy, cha em sẽ không đổi ý, đích thân tới tìm em, tôi nghĩ em tốt nhất đừng trở về, ở cùng tôi không phải tốt hơn sao?”
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!