Chương 1 - Bảo Ta Xuống Núi Lấy Vợ, Là Cùng Nữ Quỷ Xem Mắt?
Chương 2 - Sự Tuyệt Vọng Đến Từ Long Quốc
Chương 3 - Thương Lượng Đối Sách, Nữ Khách Quý Ra Sân
Chương 4 - Khai Cuộc Tức Vương Tạc
Chương 5 - Ta Đều Thích, Có Thể Toàn Lựa Không?
Chương 6 - Thịnh Cảnh Chưa Từng Có, Một Đấu Mười Hai
Chương 7 - Mở Miệng Liền Trêu Chọc Nữ Quỷ, Huynh Đài Này Gan To Thật
Chương 8 - Đừng Kéo Ta, Ta Muốn Giết Hắn
Chương 9 - Nữ Quỷ Này Đang Làm Nũng?
Chương 10 - Không Có Sự Lựa Chọn
Chương 11 - Tuyển Thủ Đại Hàn Muốn Chặn Hồ
Chương 12 - Đại Hàn Quốc Không Biết Biết Mặt
Chương 13 - Cho Nên Ta Chỉ Là Gà Đất Chó Sành?
Chương 14 - Đánh Gã Đại Hàn
Chương 15 - Đánh Người Của Chúng Ta, Chúng Ta Còn Phải Nói Cảm Ơn?
Chương 16 - Da Mặt Hắn Thật Dày
Chương 17 - Thôi Diễn Thất Bại
Chương 18 - Nhưng Nàng Lắm Là Cá Voi!
Chương 19 - Huyết Nguyệt Quỷ Giáo Lão Sư Lâm Y Nhu Vạch Trần Trí Mạng
Chương 20 - Thật Có Lỗi, Ta Là Đạo Sĩ
Chương 21 - Thật Có Lỗi, Ta Là Đạo Sĩ
Chương 22 - Quý Uyên Được Đồng Tình
Chương 23 - Khâu Tìm Hiểu Sâu
Chương 24 - Phác Bất Động Sụp Đổ
Chương 25 - Đãi Ngộ
Chương 26 - Quý Uyên
Chương 27 - Mẹ Ơi, Dây Leo Giết Người Nháy Mắt Biến Thành Thú Cưng
Chương 28 - Ta Có Phải Đi Nhầm Chỗ Rồi Không?
Chương 29 - Điên Rồi, Tỷ Tỷ Triệu Tiểu Thiến Phải Gả Cho Quý Uyên?
Chương 30 - Triệu Tiểu Thiến Bối Rối, Đây Là Tỷ Tỷ Ta?
Chương 31 - Sôi Trào, Triệu Tiểu Thiến Bật Đèn
Chương 32 - Chênh Lệch Giữa Người Với Người, So Với Chó Còn Lớn Hơn
Chương 33 - Mị Ma Nữ Vương Tina Bắt Chuyện
Chương 34 - Nữ Quỷ Khác Đều Đang Che Chở Quý Uyên ?
Chương 35 - Triệu Tiểu Thiến Ghen Tuông Khảo Nghiệm, Đại Hàn Cơ Hội Tới
Chương 36 - Thả Một Biển Lớn Là Nước
Chương 37 - Ngoài Ý Liệu, Phác Nhất Tu Tiêu Rồi
Chương 38 - Ngươi Không Thể Lừa Ta Một Chút
Chương 39 - Chương 39 : Ta Thừa Nhận Ta Rất Hạ Lưu
Chương 40 - Khảo Nghiệm Này Lại Là Đổ Xúc Xắc ?
Chương 41 - Đổ Xúc Xắc, Xúc Xắc Còn Sống...
Chương 42 - Chung Xúc Xắc Vẫn Chưa Được Mở.
Chương 43 - : Nại Bạch Tuyết Tử Thế Mà Thua ?
Chương 44 - : Lần Này, Nại Bạch Tuyết Tử Phải Thua.
Chương 45 - : Quý Uyên Xuất Thủ!
Chương 46 - : Nại Bạch Tuyết Tử Thế Mà Không Tức Giận ?
Chương 47 - : Đầu Óc Hắn Bị Nước Vào Rồi Nhỉ?
Chương 48 - Tuyển Thủ Đông Oa Sắp Lạnh
Chương 49 - : Quý Uyên Lại Sợ Rồi
Chương 50 - Chỉ Cần Có Thể Thắng Quý Uyên Là Được.
Chương 51 - Song Tiêu Của Nại Bạch Tuyết Tử
Chương 52 - Mỗi Lần Thua Một Cái Liền Cởi Quần Áo
Chương 53 - Tuyệt Vọng, Quý Uyên Ván Đầu Tiên Đã Thua
Chương 54 - Ngươi Xem Hắn Giống Như Thua Sao?
Chương 55 - Ngươi Gọi Cái Này Là Không Có Nhường?
Chương 56 - Kế Sách Của Quý Uyên, Chó Nhìn Cũng Lắc Đầu
Chương 57 - Lão Bà Nhẹ Chút, Ta Sợ Đau...
Chương 58 - Cầm Kiếm Của Tiền Triều, Trảm Quan Của Bản Triều?
Chương 59 - Này Con Mẹ Nó Còn Thắng Thế Nào?
Chương 60 - May Mắn Thôi
Chương 61 - Giết
Chương 62 - Giết Người Là Phải Trả Giá Đắt!
Chương 63 - Hủy Bỏ Tư Cách Xem Mắt Của Quý Uyên ? Không, Hắn Chưa Chết
Chương 64 - Muội Cứu Sống, Lại Giết Muội Một Lần!
Chương 65 - Quý Uyên Là Ai, Hiện Tại Đã Không Còn Quan Trọng
Chương 66 - Khu Nội Trú Số 3 - Lâm Nghệ Nhi
Chương 67 - Không Nên Nghi Vấn Y Thuật Của Nàng, Sẽ Chết
Chương 68 - Ngươi Muốn Thắng, Ta Làm Thiếp Cho Ngươi
Chương 69 - Cưới Ta Ủy Khuất Ngươi Rồi?
Chương 70 - Quý Uyên Nhận Thua
Chương 71 - Ngươi Đã Tưởng Tượng Ra Cái Gì?
Chương 72 - Trực Tiếp Thử Hôn? Đây Là Muốn Ở Chung?
Chương 73 - Có Gì Đó Không Đúng...
Chương 74 - Ngươi Cũng Là Tên Biến Thái?
Chương 75 - Thật Ra, Ta Là Thầy Thuốc...
Chương 76 - Tất Cả Có Ta
Chương 77 - Ngụy Trang Tiêu Tán, Quý Uyên Gặp Nguy Hiểm
Chương 78 - Tuyệt Vọng Của Người Dân Long Quốc
Chương 79 - Chuyện Cũ Của Lâm Nghệ Nhi
Chương 1 - Bảo Ta Xuống Núi Lấy Vợ, Là Cùng Nữ Quỷ Xem Mắt?
Chương 2 - Sự Tuyệt Vọng Đến Từ Long Quốc
Chương 3 - Thương Lượng Đối Sách, Nữ Khách Quý Ra Sân
Chương 4 - Khai Cuộc Tức Vương Tạc
Chương 5 - Ta Đều Thích, Có Thể Toàn Lựa Không?
Chương 6 - Thịnh Cảnh Chưa Từng Có, Một Đấu Mười Hai
Chương 7 - Mở Miệng Liền Trêu Chọc Nữ Quỷ, Huynh Đài Này Gan To Thật
Chương 8 - Đừng Kéo Ta, Ta Muốn Giết Hắn
Chương 9 - Nữ Quỷ Này Đang Làm Nũng?
Chương 10 - Không Có Sự Lựa Chọn
Chương 11 - Tuyển Thủ Đại Hàn Muốn Chặn Hồ
Chương 12 - Đại Hàn Quốc Không Biết Biết Mặt
Chương 13 - Cho Nên Ta Chỉ Là Gà Đất Chó Sành?
Chương 14 - Đánh Gã Đại Hàn
Chương 15 - Đánh Người Của Chúng Ta, Chúng Ta Còn Phải Nói Cảm Ơn?
Chương 16 - Da Mặt Hắn Thật Dày
Chương 17 - Thôi Diễn Thất Bại
Chương 18 - Nhưng Nàng Lắm Là Cá Voi!
Chương 19 - Huyết Nguyệt Quỷ Giáo Lão Sư Lâm Y Nhu Vạch Trần Trí Mạng
Chương 20 - Thật Có Lỗi, Ta Là Đạo Sĩ
Chương 21 - Thật Có Lỗi, Ta Là Đạo Sĩ
Chương 22 - Quý Uyên Được Đồng Tình
Chương 23 - Khâu Tìm Hiểu Sâu
Chương 24 - Phác Bất Động Sụp Đổ
Chương 25 - Đãi Ngộ
Chương 26 - Quý Uyên
Chương 27 - Mẹ Ơi, Dây Leo Giết Người Nháy Mắt Biến Thành Thú Cưng
Chương 28 - Ta Có Phải Đi Nhầm Chỗ Rồi Không?
Chương 29 - Điên Rồi, Tỷ Tỷ Triệu Tiểu Thiến Phải Gả Cho Quý Uyên?
Chương 30 - Triệu Tiểu Thiến Bối Rối, Đây Là Tỷ Tỷ Ta?
Chương 31 - Sôi Trào, Triệu Tiểu Thiến Bật Đèn
Chương 32 - Chênh Lệch Giữa Người Với Người, So Với Chó Còn Lớn Hơn
Chương 33 - Mị Ma Nữ Vương Tina Bắt Chuyện
Chương 34 - Nữ Quỷ Khác Đều Đang Che Chở Quý Uyên ?
Chương 35 - Triệu Tiểu Thiến Ghen Tuông Khảo Nghiệm, Đại Hàn Cơ Hội Tới
Chương 36 - Thả Một Biển Lớn Là Nước
Chương 37 - Ngoài Ý Liệu, Phác Nhất Tu Tiêu Rồi
Chương 38 - Ngươi Không Thể Lừa Ta Một Chút
Chương 39 - Chương 39 : Ta Thừa Nhận Ta Rất Hạ Lưu
Chương 40 - Khảo Nghiệm Này Lại Là Đổ Xúc Xắc ?
Chương 41 - Đổ Xúc Xắc, Xúc Xắc Còn Sống...
Chương 42 - Chung Xúc Xắc Vẫn Chưa Được Mở.
Chương 43 - : Nại Bạch Tuyết Tử Thế Mà Thua ?
Chương 44 - : Lần Này, Nại Bạch Tuyết Tử Phải Thua.
Chương 45 - : Quý Uyên Xuất Thủ!
Chương 46 - : Nại Bạch Tuyết Tử Thế Mà Không Tức Giận ?
Chương 47 - : Đầu Óc Hắn Bị Nước Vào Rồi Nhỉ?
Chương 48 - Tuyển Thủ Đông Oa Sắp Lạnh
Chương 49 - : Quý Uyên Lại Sợ Rồi
Chương 50 - Chỉ Cần Có Thể Thắng Quý Uyên Là Được.
Chương 51 - Song Tiêu Của Nại Bạch Tuyết Tử
Chương 52 - Mỗi Lần Thua Một Cái Liền Cởi Quần Áo
Chương 53 - Tuyệt Vọng, Quý Uyên Ván Đầu Tiên Đã Thua
Chương 54 - Ngươi Xem Hắn Giống Như Thua Sao?
Chương 55 - Ngươi Gọi Cái Này Là Không Có Nhường?
Chương 56 - Kế Sách Của Quý Uyên, Chó Nhìn Cũng Lắc Đầu
Chương 57 - Lão Bà Nhẹ Chút, Ta Sợ Đau...
Chương 58 - Cầm Kiếm Của Tiền Triều, Trảm Quan Của Bản Triều?
Chương 59 - Này Con Mẹ Nó Còn Thắng Thế Nào?
Chương 60 - May Mắn Thôi
Chương 61 - Giết
Chương 62 - Giết Người Là Phải Trả Giá Đắt!
Chương 63 - Hủy Bỏ Tư Cách Xem Mắt Của Quý Uyên ? Không, Hắn Chưa Chết
Chương 64 - Muội Cứu Sống, Lại Giết Muội Một Lần!
Chương 65 - Quý Uyên Là Ai, Hiện Tại Đã Không Còn Quan Trọng
Chương 66 - Khu Nội Trú Số 3 - Lâm Nghệ Nhi
Chương 67 - Không Nên Nghi Vấn Y Thuật Của Nàng, Sẽ Chết
Chương 68 - Ngươi Muốn Thắng, Ta Làm Thiếp Cho Ngươi
Chương 69 - Cưới Ta Ủy Khuất Ngươi Rồi?
Chương 70 - Quý Uyên Nhận Thua
Chương 71 - Ngươi Đã Tưởng Tượng Ra Cái Gì?
Chương 72 - Trực Tiếp Thử Hôn? Đây Là Muốn Ở Chung?
Chương 73 - Có Gì Đó Không Đúng...
Chương 74 - Ngươi Cũng Là Tên Biến Thái?
Chương 75 - Thật Ra, Ta Là Thầy Thuốc...
Chương 76 - Tất Cả Có Ta
Chương 77 - Ngụy Trang Tiêu Tán, Quý Uyên Gặp Nguy Hiểm
Chương 78 - Tuyệt Vọng Của Người Dân Long Quốc
Chương 79 - Chuyện Cũ Của Lâm Nghệ Nhi
"Rốt cuộc Nại Bạch Tuyết Tử này muốn làm gì?"
Trong sở nghiên cứu xem mắt quỷ dị Long Quốc.
Viên Thanh Sơn bực bội nói: "Quý Uyên đã nhận thua, ngươi bật đèn, hắn nắm tay, hai người cùng nhau ân ái hòa thuận chẳng phải tốt hơn sao?"
"Đến lúc đó người dân Long Quốc sẽ chào đón hai người, cho hai người đãi ngộ tốt nhất, nhà cửa tốt nhất, thậm chí nếu hai người có con, đều sẽ có người chuyên môn chăm sóc.
"
"Giờ này còn cố chấp muốn hắn tiếp tục xem mắt làm gì?"
"Chẳng phải ngươi muốn độc chiếm hắn sao?"
Viên Thanh Sơn nhìn mà không hiểu nổi.
Lúc này Quý Uyên không làm mình làm mẩy, Nại Bạch Tuyết Tử ngược lại bắt đầu giở chứng.
Làm cái gì vậy, đùa giỡn sao?
"Có lẽ, Nại Bạch Tuyết Tử đã chấp nhận ý nghĩ cưới nhiều nữ quỷ của Quý Uyên, lúc này đang tạo cơ hội cho hắn.
"
Nhìn Viên Thanh Sơn đang bực bội, Lâm Nhã Nhi cười nói.
"Tạo cơ hội cái rắm, chúng ta không cần loại cơ hội này, một nữ quỷ cấp A đã rất tốt rồi, thật đấy, Long Quốc chúng ta không tham lam.
" Viên Thanh Sơn buồn bực nói.
"Cái này...
.
" Lâm Nhã Nhi cười khổ.
Ngươi không tham lam, không có nghĩa là Quý Uyên không tham lam.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại.
Tại sao hắn phải tìm mọi cách cưới tất cả nữ quỷ về chứ?
Bỗng nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Lâm Nhã Nhi.
Nàng vội vàng nói: "Sở trưởng, ngài nói Quý Uyên muốn cưới tất cả nữ quỷ, có phải là muốn đánh thông toàn bộ Long Quốc với phó bản quỷ dị hay không?"
"Đánh thông toàn bộ?" Viên Thanh Sơn ngẩn người.
Đánh thông toàn bộ khó khăn biết nhường nào.
Hơn nữa, đây cũng chỉ mới có mười hai nữ quỷ, tương đương với mười hai phó bản.
Mà không gian quỷ dị có bao nhiêu phó bản?
Không nói đến một vạn, cũng phải đến tám ngàn.
Hắn có thể đánh thông hết sao?
"Không, ý tôi là, hắn đang cố gắng giành lấy những phó bản có khả năng đánh thông.
.
.
" Lâm Nhã Nhi lắc đầu.
Nhìn vào màn hình, nàng thở dài nói: "Những năm gần đây, người dân trên Lam Tinh chịu nhiều khổ sở vì mạo hiểm trong phó bản quỷ dị, đặc biệt là Long Quốc chúng ta, dân số đông, thương vong cũng là nặng nề nhất.
"
"Tôi từng nghe nói, đạo sĩ xuống núi là vì cứu giúp chúng sinh, có lẽ Quý Uyên nhìn thấy quá nhiều cảnh tượng tang thương, nên mới quyết định cưới thêm vài người, như vậy, tài nguyên của Long Quốc sẽ ngày càng nhiều.
.
.
"
"Mà người chết của chúng ta, cũng sẽ ngày càng ít.
"
Nhìn Quý Uyên trong màn hình, lúc này Lâm Nhã Nhi không còn cảm thấy hắn vì tham luyến sắc đẹp của nữ quỷ mà muốn cưới tất cả bọn họ về nữa.
Mà là vì muốn để cho càng nhiều người sống sót, hắn mới hy sinh bản thân mình.
Dù sao.
.
.
"À, thì ra là thế.
.
.
" Nghe Lâm Nhã Nhi nói, Viên Thanh Sơn bỗng nhiên "ngộ" ra.
Đúng vậy.
Cho dù Quý Uyên là đạo sĩ, nhưng chung quy vẫn là phàm nhân.
Một người như vậy.
.
.
Cho dù cưới tất cả nữ quỷ về, hắn có thể gánh vác nổi sao?
Nói khó nghe một chút.
Chỉ riêng Nại Bạch Tuyết Tử này, e rằng cũng đủ để hút cạn hắn.
Thế nhưng hắn vẫn muốn cưới thêm nhiều nữ quỷ hơn.
Bởi vì mỗi lần cưới được một người, thông đạo giữa hai giới sẽ được mở ra thêm.
Tài nguyên quỷ dị của Long Quốc cũng sẽ nhiều hơn.
Đến lúc đó, cho dù Quý Uyên có chết, thì với số tài nguyên hắn giành được, Long Quốc chắc chắn sẽ trở nên cường thịnh hơn tất cả các quốc gia khác.
Lúc đó.
.
.
Nhìn Quý Uyên, trong lòng Viên Thanh Sơn dâng lên một sự kính trọng.
Thì ra Quý Uyên vẫn luôn lo nghĩ cho muôn dân bá tánh của Long Quốc.
Chẳng trách hắn luôn kiên trì như vậy.
Chỉ là.
.
. thật sự không cần thiết phải làm vậy.
Long Quốc hiểu rõ tấm lòng của hắn là được rồi, có thể cưới được một người, chúng ta đã rất mãn nguyện rồi.
.
.
.
"Nại Bạch Tuyết Tử, nếu ngươi dám cởi sạch, ta sẽ không cần ngươi nữa.
.
.
"
Cùng lúc đó, Quý Uyên không hề biết gì về những suy đoán của mọi người bên ngoài.
Thấy Nại Bạch Tuyết Tử trong lòng vẫn còn cố chấp, hắn có chút tức giận.
Hắn buông lời tàn nhẫn.
"Ai nói ta muốn cởi sạch?" Nại Bạch Tuyết Tử nhìn hắn, cười nói.
Quý Uyên: "?"
Không cởi sạch?
Nhưng nàng đã nhận thua rồi mà.
"Chẳng phải đã nói rồi sao, cởi một món đồ, nhưng ta chưa nói trâm cài trên đầu không tính là đồ.
" Nại Bạch Tuyết Tử nói, thản nhiên tháo chiếc trâm cài tóc trên đầu xuống.
Trên chiếc trâm cài ấy, vậy mà lại có treo một miếng vải.
Có lẽ đây là truyền thống của phó bản mà nàng ta đến.
Vì vậy, nó cũng được coi là một món đồ.
Sau khi cởi bỏ món đồ này, xem như nàng ta đã thực hiện xong hình phạt.
Quý Uyên có thể tiếp tục xem mắt.
"Ta đã tiếp nhận hình phạt, ta nhận thua.
" Nói xong, Nại Bạch Tuyết Tử đi tới bàn đánh bạc, nhặt bộ quần áo bị vứt trên đất lên, rồi quay về vị trí của mình.