Hai tay dùng sức kéo một cái, thế mà nhấc được xe ba bánh.
Xe ba bánh và trên xe đầy bắp ngô, sao cũng phải bốn năm trăm cân nhỉ?
Tô Ninh liền lật ngược?
Mấu chốt là...
.
Bệnh viện gửi thông báo tới bệnh tình nguy kịch, không phải nói hắn bị bệnh nặng, thân thể cực kỳ suy yếu, theo thời gian trôi qua, thậm chí đi đường cũng khó khăn, thẳng cho đến khi chết.
.
.
Nhưng Tô Ninh trước mắt, nào giống nửa điểm có bệnh!
? Khỏe mạnh đến không thể khỏe mạnh hơn nữa!
Tình huống vừa rồi nguy cấp, Tô Ninh cũng bất chấp rất nhiều, cho nên mới triển lộ ra thực lực của mình.
Lật tung xe ba bánh, kéo bác cả ra khỏi đống ngô.
"Bác cả, người không sao chứ?" Tô Ninh lo lắng hỏi.
Bác cả vỗ vỗ bổ quần áo bộ đội của mình, phủi những lá ngô bám trên người kia, sau đó nở nụ cười thật thà.
Làn da ngăm đen cộng thêm nụ cười của ánh mặt trời, lại thuần phác như vậy: "Khà khà, không có việc gì, chỉ đè ép một chút.
" Điều này làm cho Tô Ninh thở phào nhẹ nhõm.
Tô Kiến Quốc vừa rồi lúc dỡ ngô, xe chậm rãi lật nghiêng, đè hắn ở phía dưới, có thân cây ngô đệm lưng, không đập trúng, chính là sức nặng đè ép thân thể của hắn, hắn không ra được mà thôi.
Bác gái rất nghi hoặc.
Nghe được bác gái nói như vậy, Tô Kiến Quốc cũng phản ứng lại.
"Ha ha.
.
. Có thể là trời sinh thần lực của ta.
" Tô Ninh nói.
Hắn không thể nói ra chuyện mình tu tiên, ít nhất trước mắt không thể nói. Nếu không bác cả và bác gái hai người sẽ cho rằng mình bị bệnh thần kinh.
"Đúng rồi, bác cả, không phải vừa rồi bác cả nói, năng lực của nhà họ Tô chúng ta mạnh, tố chất thân thể mạnh mẽ, ta có một chút sức lực không phải bình thường sao?" Tô Ninh mỉm cười.
"Tiểu tử ngươi ngừa đòn, còn có thể nhại lại lời ta haha.
" Tô Kiến Quốc nhìn thấy Tô Ninh, trong lòng cao hứng, cười mắng.
"Bác cả đừng động thủ, khi còn bé con không bị người đánh, bây giờ con lớn rồi người sao còn đánh con, con sẽ rất mất mặt đó.
" Hai cha con vừa nói vừa cười.
Có lẽ.
.
. Đây chính là cảm giác của người nhà. Ở cùng một chỗ với bọn họ rất là thả lỏng, không cần bận tâm cái gì. Hoàn toàn có thể xé toang mặt nạ giả ở bên ngoài.
Đối với Tô Ninh mà nói, cả nhà bác cả giống như người nhà.
Tô Kiến Quốc suy nghĩ một chút, vẻ mặt nghiêm túc: "Tiểu Ninh.
.
. nói nghiêm túc, có phải ngươi bị bệnh rồi không?"
"Vẫn là ung thư!
" "Bệnh viện nói thời gian của hắn không còn nhiều, cho nên mới lựa chọn về nhà?" Tô Kiến Quốc nói đến đề tài này, không còn cười toe toét như trước, vô cùng nghiêm túc.
Nụ cười trên mặt bác gái cũng không còn nữa, mà là vẻ lo lắng.
"Con trai.
.
. Ngươi quá khổ.
.
. Nếu không ngươi tới đây ở đi, ta biết tính tình ngươi mạnh mẽ, nhưng.
.
. Chúng ta là người nhà của ngươi, người nhà.
.
. không có gì phiền toái, ngươi tới đây chúng ta cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.
" Bác gái khuyên nhủ.
"Đúng vậy Tiểu Ninh, ngươi đừng tự một mình chống đỡ.
.
. Mọi chuyện đều có chúng ta!
" Bác cả vỗ vỗ bả vai Tô Ninh, hai mắt rưng rưng.
Trong lòng Tô Ninh xúc động.
.
. Đơn thông báo bệnh tình nguy kịch? Liệu tờ thông báo bệnh tình nguy kịch có thể gửi ra ngoài không? Hẳn là không có quy củ này nhỉ??? Tô Ninh nghi hoặc.
Bất kể như thế nào, một nhà bác cả xác thực đều biết được bệnh tình của mình. Nhưng hiện tại bệnh của mình đã chậm rãi ổn định, nhờ việc tu tiên.
.
. Chỉ là ung thư tính là gì?
"Ta không phải đang rất tốt sao.
.
.
"
"Bác cả bác gái, các ngươi không cần lo lắng, ta rất tốt, về nhà chính là chán ghét cuộc sống thành thị, muốn về nông thôn sinh hoạt mà thôi.
"
Bác cả bác gái hai mặt nhìn nhau, hồi lâu mới nói: "Ngươi quả thật không có bệnh? Hay là nói.
.
. Ngươi sợ chúng ta lo lắng, sợ chúng ta bắt người làm gì nên giấu?"
"Lúc vừa nhận được tin tức, chúng ta bị hù chết, còn muốn thu thập xong ngô cần liền đi thăm ngươi một chút, ngươi không có việc gì thì thật tốt quá.
"
Trái tim treo lơ lửng của bác cả và bác gái rốt cuộc cũng hạ xuống.
"Bác sĩ vô lương kia lừa gạt thật xấu, thế mà lừa chúng ta.
"
"Đáng chết!
"
Hai người lẩm bẩm oán trách bệnh viện. Nhưng xác định Tô Ninh không có vấn đề, hai người vẫn rất vui vẻ.
"Bác cả bác gái, có việc gì ta giúp các ngươi làm được, khó được một lần tới đây.
" Tô Ninh chuyển đề tài.
Tô Ninh: .
.
.
Toát mồ hôi!
Tô Ninh nhất định phải giúp đỡ, bởi vì khí lực lớn, làm việc dễ dàng vô cùng. Chẳng mấy chốc, một xe ngô đã được dọn dẹp sạch sẽ. Bác cả cũng thật sự tin tưởng Tô Ninh đại khái là không có bệnh. Vì vậy cũng không cần khách khí, không dùng cỗ khí lực này để lợi dụng thì thật đáng tiếc.
"Có việc gì quan trọng cứ giao cho ta.
" Tô Ninh cười hắc hắc.
Một người lại có thể ôm được cối xay nặng hơn năm trăm cân. Nếu như có bệnh, vậy toàn thế giới còn có người bình thường sao? Bệnh nhân nhà ngươi có thể ôm được cối xay nặng năm trăm cân trở lên?
Từ trước đến nay hắn nổi danh là khí lực lớn, trong thôn nhắc tới hắn ai mà không nói một câu Đại Lực Vương?
Nhưng bây giờ hắn phục! Vốn định khinh thường nói một câu, lúc trẻ sức lực của ta lớn hơn, nhưng vừa nghĩ tới lúc mình còn trẻ, có vẻ như cũng không ôm nổi cái cối xay nặng như vậy, cũng ngoan ngoãn ngậm miệng.
Tô Kiến Quốc nhìn thấy Tô Ninh sức mạnh vô cùng cũng chỉ có thể cảm khái: "Quả nhiên lão Tô gia chúng ta năng lực mạnh, lực lượng mạnh!
"
Gen mạnh mẽ.
Tô Ninh nhìn thấy tiến bộ của mình, kỳ thật nội tâm cũng hết sức cao hứng. Trước khi chưa tu tiên đừng nói là nâng cối xay, lên giường cũng tốn sức.
Xem ra trong khoảng thời gian này, mình thật sự đang tiến hóa.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!