Đấu Phá Thương Khung Chi Đại Thiên Thế Giới Dịch Chuẩn

Đấu Phá Thương Khung Chi Đại Thiên Thế Giới Dịch Chuẩn

Cập nhật: 02/01/2025
Tác giả: KAITO THÀNH
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 3,910
Đánh giá:                      
Kiếm hiệp
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
Dị Giới
Xuyên Không
Tiểu thuyết
     
     

Tiêu Viêm, Lâm Động và Mục Trần nhanh chóng xuất hiện tại khu vực đất liền của di tích, nơi mà Tiêu Viêm trước đó cảm nhận được một cỗ năng lượng yếu ớt. Khi họ tiến gần hơn, cảm giác về nguồn năng lượng này dần trở nên rõ ràng hơn, nhưng vẫn rất yếu ớt. Ngay lúc cả ba chuẩn bị bước tiếp, họ bất ngờ cảm nhận được một cỗ khí tức gần đó, phát ra từ một dốc nhỏ cách không xa.

Ba người nhìn nhau, ánh mắt trao đổi nhanh chóng, rồi thân ảnh họ chớp động, trong chớp mắt đã xuất hiện trên dốc nhỏ. Tại đây, họ phát hiện một nữ tử với thân hình thanh mảnh, vận một bộ thanh sam làm nổi bật vẻ ngoài tươi mát thoát tục. Tuy nhiên, lúc này nàng đang nằm yếu ớt trên dốc nhỏ, trên thân mang nhiều vết thương nghiêm trọng, khí tức suy yếu đến mức gần như không còn chút sức lực.

Cả ba người đều chưa từng gặp qua nữ tử này trước đây, và cũng chắc chắn rằng nàng không phải một trong những người đã tiến vào kỷ nguyên di tích lần này. Điều này khiến họ không khỏi đặt ra câu hỏi: Nàng là ai? Và làm thế nào nàng có thể xuất hiện ở nơi này?

Tiêu Viêm tập trung ánh mắt, chăm chú quan sát nữ tử. Từ trên người nàng, hắn không cảm nhận được cỗ năng lượng yếu ớt mà họ đã cảm ứng trước đó. Dường như nguồn năng lượng kia không phải phát ra từ nàng.

Tiêu Viêm tiến lên một bước, nhìn nữ tử trước mặt, nở nụ cười thân thiện, hỏi:

"Ngươi là ai? Vì sao lại xuất hiện trong kỷ nguyên di tích? Trong những người tiến vào nơi này lần này, chúng ta chưa từng thấy gương mặt của ngươi. Dường như ngươi không phải người của thế giới đẳng cấp thứ hai hay thế giới đẳng cấp thứ ba, đúng chứ?"

Nữ tử trên dốc nhỏ ngẩng đầu, đôi mắt linh động khẽ chuyển, lướt qua Tiêu Viêm, Lâm Động, và Mục Trần. Bờ môi tái nhợt khẽ mấp máy, tựa như đang cố gắng đoán định ba người trước mặt là bạn hay thù. Nàng chưa từng gặp qua bọn họ, khiến nàng không khỏi cảnh giác.

"Khụ khụ.

" Nữ tử nhẹ ho khan, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy vẻ mệt mỏi và bất lực vang lên. Sau khi đưa mắt quan sát xung quanh, nàng thở dài một hơi, rồi chậm rãi trả lời Tiêu Viêm:

"Ta gọi là Võ Tuyết. Đúng như các ngươi nói, ta không phải người của thế giới đẳng cấp thứ hai hay thế giới đẳng cấp thứ ba. Ta đến từ...

. thế giới đẳng cấp thứ nhất.

"

Nghe đến đây, ba người Tiêu Viêm, Lâm Động, và Mục Trần không khỏi biến sắc, đồng tử khẽ co lại.

"Thế giới đẳng cấp thứ nhất?"

Thế giới đó, nơi mà người thường đều không tồn tại. Ở nơi đó, chỉ có thần!

"Đẳng cấp thứ nhất thế giới thần, vì sao ngươi lại tới đây? Hơn nữa, ngươi là vừa tiến vào sao? Còn những vết thương trên người ngươi, là chuyện gì đã xảy ra?" Lâm Động hỏi, giọng nói bình thản, không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.

Tiêu Viêm và Mục Trần không lên tiếng, nhưng từ ánh mắt và biểu hiện của họ, rõ ràng họ cũng đang rất muốn biết câu trả lời.

Võ Tuyết nhìn Tiêu Viêm, Lâm Động và Mục Trần. Cảm nhận được khí tức của họ không chứa đựng bất kỳ sát cơ nào, nàng nhẹ nhàng thở ra. Dù ba người trước mặt có thực lực Đại chúa tể đỉnh phong, rõ ràng họ chỉ vừa mới tiến vào kỷ nguyên di tích. Vì vậy, nàng không cảm thấy lo lắng khi quyết định chia sẻ câu chuyện của mình.

"Ta không phải là người mới tiến vào kỷ nguyên di tích lần này. Thực ra, ta đã bước vào đây từ lần kỷ nguyên di tích mở ra trước.

"

"Lần trước?!

"

Như vậy, nữ tử tên Võ Tuyết này đã bị mắc kẹt trong kỷ nguyên di tích suốt vạn năm? Điều này khiến Tiêu Viêm, Lâm Động và Mục Trần vô cùng kinh ngạc.

Nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc trên gương mặt ba người, Võ Tuyết bắt đầu thuật lại toàn bộ câu chuyện.

"Lần trước kỷ nguyên di tích mở ra cách đây đã vạn năm. Vạn năm trước, ta cùng vài đồng bạn tiến vào kỷ nguyên di tích này. Trong quá trình ở đây, ta đã thu hoạch được rất nhiều chí bảo, thậm chí còn gặp được một số truyền thừa vô cùng cường đại. Chỉ có điều, vận mệnh của ta dường như không được may mắn.

"

"Bị đồng bạn của mình phản bội, sau đó lại bị cường giả từ một thế lực lớn khác truy sát.

" Nói đến đây, khuôn mặt Võ Tuyết lộ rõ vẻ tuyệt vọng. Bởi vì vào lúc đó, nàng đã may mắn gặp được một vị thần chỉ truyền thừa. Khi nàng đang tiếp nhận truyền thừa này, đồng bạn lại lợi dụng thời điểm nàng không có chút đề phòng nào để bán đứng nàng, gây ra thương tích nặng nề.

"Nếu không nhờ tu vi của ta đủ cao, thì dưới đòn đánh lén của đồng bạn ấy, ta e rằng đã sớm mất mạng.

"

Nghe những gì Võ Tuyết đã trải qua, Tiêu Viêm cùng hai người bạn đồng hành đều trầm ngâm. Việc bị chính người đồng đội mình tin tưởng nhất phản bội quả thực là một nỗi đau đớn không gì sánh bằng.

"Vậy nên ngươi mới bị mắc kẹt trong kỷ nguyên di tích này, còn đồng đội của ngươi thì kế thừa thần chỉ truyền thừa và rời khỏi đây?" Mục Trần cất tiếng, giọng nói mang theo một chút thổn thức.

Võ Tuyết không phủ nhận, chỉ khẽ gật đầu. Sau đó, bằng giọng nói nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự mệt mỏi, nàng nói: "Đúng vậy, nhưng ta cũng rất may mắn. Chính vì bị mắc kẹt lại đây mà ta còn sống sót.

"

"May mắn?" Tiêu Viêm và hai người còn lại lộ rõ vẻ khó hiểu. "Bị mắc kẹt trong kỷ nguyên di tích mà cũng được coi là may mắn sao? Rốt cuộc ngươi đã trải qua chuyện gì?"

Nhìn thấy ánh mắt thắc mắc của cả ba người, Võ Tuyết ngừng lại một chút như để suy nghĩ, sau đó bắt đầu kể lại những điều mình đã trải qua sau đó.

"Ngay sau khi bị đồng đội phản bội, ta bị thương nặng nhưng vẫn cố gắng thoát thân. Vì thương thế rất nghiêm trọng, ta tìm một nơi bí mật để dưỡng thương. Sau vài ngày điều trị, thương tích có phần hồi phục. Ta bắt đầu dò xét xung quanh, muốn kiểm tra xem liệu kẻ phản bội có còn xuất hiện ở gần đây hay không,

" Võ Tuyết trầm ngâm kể lại, ánh mắt thoáng qua vẻ đau đớn.

"Trong một lần thăm dò, ta vô tình tiến vào một hang động vô cùng thần bí. Bên trong hang động, ta cảm nhận được một luồng lực lượng kỳ lạ, cực kỳ đặc biệt, không ngừng chảy vào cơ thể ta, mang lại cảm giác dễ chịu vô cùng.

"

"Khi ta lần theo nguồn gốc của luồng lực lượng ấy, ta phát hiện ra thứ đang tỏa ra luồng năng lượng này nằm sâu trong lòng đất—một viên *Thương Khung chi tâm*.

"

Khi những lời này vang lên, Tiêu Viêm, Lâm Động và Mục Trần không kìm được mà lộ ra vẻ chấn kinh.

"Cái gì? *Thương Khung chi tâm*? Đó chẳng phải là hạch tâm của một thế giới sao?" Tiêu Viêm không khỏi thốt lên, ánh mắt đầy kinh ngạc.

"Đúng vậy,

" Võ Tuyết khẽ gật đầu, tiếp tục giải thích. "Mảnh kỷ nguyên di tích này vốn là một phần của thần kỷ nguyên thế giới, và khối đại lục này có khả năng chính là nơi đặt *Thương Khung chi tâm*. Tuy nhiên, ngay khi ta phát hiện ra viên *Thương Khung chi tâm*, rất nhiều cường giả xuất hiện bên ngoài hang động, bao vây ta.

"

"Những kẻ đó muốn lấy đi *Thương Khung chi tâm*, nhưng ta không chịu giao nó. Kết quả là họ đã phát động một trận công kích mãnh liệt vào ta. Khi ta dùng hết chút lực lượng cuối cùng và nghĩ rằng bản thân không thể trốn thoát, đột nhiên thời gian đóng cửa của kỷ nguyên di tích đến. Cùng với sự rung động mạnh mẽ của di tích, những cường giả đó buộc phải từ bỏ ý định cướp đoạt và rút lui khỏi di tích. Còn ta, cuối cùng, bị kẹt lại hoàn toàn trong di tích, chỉ đến lần này khi kỷ nguyên di tích mở ra, ta mới tỉnh lại.

"

Sau khi nghe xong câu chuyện, Tiêu Viêm, Lâm Động và Mục Trần khẽ gật đầu, tỏ ra đã hiểu.

"Hóa ra ngươi đã bị kẹt lại trong kỷ nguyên di tích lâu đến vậy. Nhưng thương thế của ngươi dường như vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?" Tiêu Viêm thắc mắc, ánh mắt đầy nghi hoặc.

"Bởi vì chỉ cần có người bị kẹt lại trong kỷ nguyên di tích khi nó đóng cửa, thời gian bên trong sẽ bị đông kết hoàn toàn. Tất cả sinh linh ở trong đó đều không thể động đậy,

" Võ Tuyết giải thích, giọng nói trầm ngâm. "Kỷ nguyên di tích này thực sự rất kỳ lạ. Nó có khả năng đông kết toàn bộ thời gian, khiến mọi sinh vật bên trong đều trở nên bất động.

"

Đợi đến khi thời gian bị giải trừ, cảm giác giống như sự việc mới xảy ra hôm qua, nhưng thực tế đã trôi qua hàng vạn năm.

Thì ra là thế!

Tiêu Viêm, Lâm Động và Mục Trần lập tức hiểu rằng, họ nhất định phải rời khỏi kỷ nguyên di tích trước khi nó đóng lại. Nếu không, họ sẽ bị đông cứng trong thời gian và phải chờ đến lần sau khi di tích mở ra mới có thể thoát ra ngoài. Tuy nhiên, khoảng thời gian hàng vạn năm đó, đối với ba người họ, thực sự là quá lâu, không thể chấp nhận.

Do vậy, cả ba phải nhanh chóng tìm được những thứ họ cần trong di tích và rời đi trước khi mọi thứ đóng lại.

"Ta, Võ Tuyết, thiên phú khác biệt, năm đó mất đi những gì, ta sẽ từng bước một lấy lại,

" Võ Tuyết lẩm bẩm. Trong lòng nàng lúc này dâng lên ngọn lửa báo thù, nhớ đến kẻ đồng bạn đã phản bội mình, thề rằng sẽ bắt hắn phải trả giá.