Trong nháy mắt, trong phòng khách chỉ còn lại một mình Kiều Vãn.
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Cô muốn đợi cha cô và Tô Phân Phương trở về, sau đó trò chuyện thật tốt với họ một chút, để họ hiểu rằng về sau cái nhà này chỉ có thể có một người làm chủ và đó chính là Kiều Vãn cô.
Vì Kiều Thất, cô đành phải ở lại đây, vậy thì cô phải ở lại thật thoải mái, tuyệt đối không được để mình phải chịu chút oan ức nào.
Vả lại, căn nhà này là của hồi môn mẹ cô.
Tô Phân Phương kia thực sự giàu có sao? Bà ta cùng lắm chỉ là dùng những biện pháp nham hiểm để chiếm đoạt đồ cưới của mẹ Kiều Vãn mà thôi.
Nhà mẹ đẻ của mẹ Kiều Vãn cũng là một một cái danh môn vọng tộc, khá nổi tiếng ở Bắc Bình, khi gả vào Kiều gia, bà đã mang theo của hồi môn vô cùng phong phú.
Vào thời điểm đó, Tô Phân Phương đã cố tình che giấu thân phận thật của mình, tiếp cận mẹ của Kiều Vãn, chiếm được lòng tin của mẹ Kiều Vãn, trở thành bạn thân của bà, cuối cùng lừa lấy của hồi môn của bà, mà theo Kiều Vãn biết còn có chuyện quá đáng hơn, kể từ khi mẹ cô qua đời, hàng năm chú nhỏ ở Bắc Bình của cô đều gửi một số tiền lớn cho cô và Kiều Thất, số tiền đó đều bị Tô Phân Phương nuốt riêng.
Hừ, cô nhất định sẽ làm cho Tô Phân Phương phải phun tiền ra.
Mọi chuyện, cứ đợi đến khi Tô Phân Phương và người cha tốt của cô trở lại hẵng nói.
Ngay khi Kiều Vãn chuẩn bị đi đến phòng của Kiều Thất để xem xét thì có tiếng gõ cửa từ trong sân.
Kiều Vãn nhíu mày, nhưng vẫn bước ra khỏi phòng khách và đi đến sân để xem ai đến.
Trước đó cô cũng đã lường trước có thể là Kỳ thiếu hoặc Đại Đô thống phái người tìm tới cửa sau khi cô chạy trốn.
Nên tới thì tránh cũng tránh không xong, nếu thật sự bọn họ phái người tới đây thì cô cũng có cách xử lý, cần gì phải trốn tránh.
Mở cửa vào sân, Kiều Vãn lại nhìn thấy là một người đàn ông trung niên trong bộ quân phục màu xanh sẫm.
“Xin lỗi, cô có phải cô Kiều không?” Người đàn ông trung niên cao ráo, tướng mạo đoan chính, một thân uy phong, nhưng thái độ đối với thái độ đối với Kiều Vãn lại có vẻ rất cung kính.
Một linh cảm xấu đột nhiên xuất hiện trong lòng Kiều Vãn.
Nếu người đến từ phủ Đại Đô thống thì sẽ không lịch sự với cô như vậy.
Nếu vậy thì người đàn ông này là ai?
“Tôi là Kiều Vãn, ông là ai?” Kiều Vãn thấp giọng hỏi.
Tứ gia nhà tôi muốn gặp cô, mời cô đi theo tôi một chuyến.
” Người đàn ông trung niên lễ phép nói.
"Tứ gia nhà ông là ai?” Kiều Vãn cũng không thả lỏng cảnh giác, thận trọng hỏi, sự bất an trong lòng giống như gợn sóng, mở rộng thành từng vòng từng vòng một.
“Tổng tư lệnh Quân khu thứ ba của Bắc Bình, Cố Cảnh Đình.
” Vẻ mặt người đàn ông trung niên trở nên cung kính, ông ta chậm rãi phun ra một cái tên.
Cố Cảnh Đình.
Nỗi bất an trong lòng Kiều Vãn đến từ cái tên này!
Cô chưa bao giờ nghĩ đến lại là người đàn ông này phái người tìm đến cửa.
Chuyện đêm đó, tuy cô chủ động dụ dỗ nhưng người thua thiệt vẫn là cô, người đàn ông này sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ, tìm đến bắt cô chịu trách nhiệm sao?
Trong lòng theo bản năng không muốn đi gặp Cố Cảnh Đình, nhưng Kiều Vãn cũng biết rất rõ rằng việc trốn chạy chung quy không phải là cách.
Cố Cảnh Đình là ai? Tổng tư lệnh quân khu ở Bắc Bình, nhân vật chỉ cần dậm chân một cái là nước Hoa Hạ sẽ phải rung chuyển đến ba phần, vậy mà cô lại mơ mơ hồ hồ chọc phải.
“Anh ta đang ở đâu?” Kiều Vãn bình tĩnh hỏi lại, tự nhủ rằng mình không được hoảng sợ.
Chạy trốn cũng không giải quyết được vấn đề, cô nên đi gặp anh ta một chút, nhìn xem rốt cuộc anh ta muốn thế nào!
“Tứ gia nhà tôi đang ở trên xe, con hẻm ở đây hẹp, xe không qua được, mời cô Kiều đi cùng tôi.
” Người đàn ông trung niên nói xong liền xoay người đi về phía đầu hẻm.
Kiều Vãn do dự một lúc, nhưng vẫn theo kịp bước chân của người đàn ông trung niên.