Kiều lão phu nhân cũng nhìn thấy súng trong tay Kiều Vãn, sợ đến mức toàn thân run lẩy bẩy.
"Vãn Vãn à, có gì từ từ nói, cháu bỏ súng xuống trước đã...
.
"
Bà ta tưởng bởi vì mình kết phường với Tô Phân Phương bán đứng Kiều Vãn nên cô muốn báo thù.
Kiều Thánh Hiền không tin Kiều Vãn dám nổ súng, sau khi sự hoảng hốt trong lòng tan đi, ông ta quát Kiều Vãn: "Mày là đồ con cái hư đốn! Cầm súng muốn làm gì? Hả? Bỏ xuống nhanh cho tao!
"
Đoàng——
Kiều Vãn tuỳ ý nổ súng về phía Kiều Đình Nguyệt.
Kiếp trước cô là một người yêu thích súng ống bắn tỉa, lúc rảnh rỗi thích đến sân bắn tập luyện, trong giới nghiệp dư được gọi là tay súng thiện xạ.
Kỹ năng ngắm bắn của cô rất chuẩn, tuỳ ý nã một phát như thế, viên đạn cũng bắn thủng bả vai Kiều Đình Nguyệt.
"A a a!
" Kiều Đình Nguyệt kêu lên một tiếng thảm thiết lòng trời lở đất, ôm lấy bả vai máu tươi đầm đìa của mình ngã xuống sàn.
Kiều lão phu nhân bị doạ cho toàn thân run rẩy kinh hơn, bà ta nhắm chặt mắt, tay không ngừng vân vê tràng hạt, miệng liên hồi lẩm bẩm cầu Phật tổ phù hộ.
Ngoại trừ cầu Phật phù hộ, bà ta cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Kiều Thánh Hiền thấy Kiều Vãn thật sự nổ súng, chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, ánh mắt nhìn Kiều Vãn tràn đầy sợ hãi: "Vãn Vãn, con, con đừng xúc động.
.
.
"
Rốt cuộc ông ta cũng nhìn ra được, đứa con gái này của ông không giống với trước kia.
Hoàn toàn biến thành một người khác.
Khoé môi nở một nụ cười ngọt ngào, Kiều Vãn nhìn Kiều Thánh Hiền, ánh mắt lại như Tu La đến từ địa ngục, khát máu, lạnh lùng.
"Kiều Thánh Hiền, căn nhà này là mua cho của hồi môn của mẹ tôi, hiện giờ mấy người ăn uống tiêu pha cũng là của hồi môn của mẹ tôi. Trừ tiền căn nhà này, tôi cho mấy người thời gian một tháng, trả lại toàn bộ của hồi môn của mẹ cho tôi, một phân cũng không được thiếu, từ nay về sau, căn nhà này do tôi làm chủ, mấy người ai không thích, có thể lập tức cút ra ngoài cho tôi!
"
Giọng điệu, nét mặt, không còn bóng dáng của sự nhu nhược.
Cô cũng không muốn nóng tính như thế, nhưng mà cái đám không có mắt nhìn này cứ ép cô phải gắt lên.
Đánh đánh giết giết chẳng hay tí nào, đúng là đáng ghét.
"Ba! Ba đừng để ý tới chị ta, giờ ba tới phòng lính tuần, bảo cảnh sát tới bắt Kiều Vãn đi! Chị ta dùng súng làm người khác bị thương, như thế là phạm pháp!
" Kiều Đình Nguyệt ôm vai ngồi dưới đất, đau tới nỗi cơ thể phát run, đôi mắt như ngâm độc nhìn sang Kiều Vãn, hận không thể lột da róc xương cô.
Kiều Thánh Hiền nào dám di chuyển? Ông ta sợ mình vừa bước đi, súng trong tay Kiều Vãn sẽ hướng về ông ta.
"Em gái ngoan, em nghĩ xem, nếu chị đã dám nổ sung, còn sợ em đến phòng lính tuần tố giác à?" Kiều Vãn khinh thường bật cười một tiếng, ánh mắt nhìn Kiều Đình Nguyệt như nhìn một con sâu cái kiến nhỏ bé nực cười: "Em có thể đi tố giác chị thử xem, bắn thương người khác mà thôi, chỉ cần chị có thể sống sót bước ra khỏi phòng tuần bộ, chị sẽ giết em đấy. Không tin, em có thể đi thử? Đi tố giác chị thử xem.
"
"Chị, chị, chị.
.
.
" Kiều Đình Nguyệt bị dáng vẻ tàn nhẫn của Kiều Vãn áp chế hoàn toàn, "chị, chị" hồi lâu cũng không nói ra thứ cô ta muốn nói.
Đúng vậy, cô ta nhận thua, so về độ tàn nhẫn với Kiều Vãn, cô ta không so được.
"Còn không tới bệnh viện, chỉ sợ em sẽ mất máu quá nhiều mà chết đấy.
" Kiều Vãn vừa cười vừa nói, đôi mắt cong như trăng bạc, cô không hề cười trên nỗi đau của người khác đâu nhé.
"Ba, ba ơi, mau đưa con đến bệnh viện, con đau quá.
.
.
" Kiều Đình Nguyệt là một kẻ sợ chết, lập tức khẩn cầu nhìn Kiều Thánh Hiền.
Kiều Thánh Hiền tất nhiên không thể nhìn con gái yêu mất máu mà chết, cũng chẳng đoái hoài tới gì khác, cõng Kiều Đình Nguyệt định chạy ra ngoài.
"Đứng lại.
" Giọng nói của Kiều Vãn lạnh lùng vang lên sau lưng Kiều Thánh Hiền.