Nhìn gương mặt Kiều Vãn, cô bé cảm thấy cô cũng không giống người xấu.
"Đại sư, lúc còn sống em tên là Đồng Nhạc Nhạc.
" Đồng Nhạc Nhạc nói tên của mình cho Kiều Vãn, bé nghĩ, nói tên cho Kiều Vãn rồi, hai người họ sẽ trở thành bạn bè.
"Em không cần gọi tôi là đại sư, gọi chị là được rồi.
" Kiều Vãn mỉm cười, xoa cái trán lạnh băng của Đồng Nhạc Nhạc, đứa bé này thật sự rất đáng thương, nhỏ như vậy đã chết rồi, đến bây giờ còn không thể thuận lợi đầu thai chuyển kiếp.
Cô hồn dã quỷ, những cô đơn phải chịu đựng, không phải thứ người bình thường có thể tưởng tượng được.
"Vậy chị ơi, chị qua bên kia ngồi đi, để em kể cho chị nghe lúc còn sống rốt cuộc tại sao mẹ em bị người ta hại chết.
" Đồng Nhạc Nhạc nói.
Kiều Vãn nhìn về phía mà cô bé chỉ, vừa khéo trông thấy băng ghế dài bên cạnh phòng bệnh của Kiều Thất.
Ngồi ở đấy nói chuyện cũng tốt, cô có thể thuận tiện nghe động tĩnh của Kiều Thất, tránh cho cô bé tỉnh dậy không tìm thấy chị lại hoang mang.
Rất tự nhiên nắm lấy tay Đồng Nhạc Nhạc, Kiều Vãn đi từng bước về phía chiếc ghế dài.
Cũng may, trong hành lang đêm hôm khuya khoắt không có ai đi qua, bằng không nhìn thấy Kiều Vãn, chắc chắn sẽ tưởng cô đang nói chuyện một mình với không khí, nghĩ cô bị điên.
Ngồi lên băng ghế dài, Đồng Nhạc Nhạc làm công tác chuẩn bị tâm trạng trước.
Sau đó, cô bé mới chậm rãi mở miệng.
Vân Xuân Chi không phải do bạn trai cũ hại chết, ngược lại, cô ta và bạn trai cũ thật lòng yêu nhau.
Bạn trai cũ của Vân Xuân Chi tên là Ninh Lập Tân, là bạn học cấp 3 cũng là mối tình đầu của cô ta.
Ninh Lập Tân vừa gặp đã yêu Vân Xuân Chi, sau khi tốn không ít tâm tư theo đuổi được Vân Xuân Chi, hắn đối xử với cô ta rất tốt, sau khi ở bên nhau, tình cảm của hai người vẫn rất ổn định.
Nhưng bởi vì từ nhỏ Vân Xuân Chi đã mất cả cha lẫn mẹ, cô ta được chú mình nuôi dưỡng, mà chú của cô ta lại là một người sợ vợ, vợ của chú cũng chính là thím của cô ta, ngoài mặt thì rất dịu dàng quan tâm đến cô ta nhưng thật ra chỉ muốn để cô sau này lớn lên sẽ gả cho đứa cháu trai du côn bị chiều hư, không học vấn không nghề nghiệp của mình.
Năm nay Vân Xuân Chi mới 18 tuổi, đang vào độ tuổi đẹp nhất, trời sinh hiền lành nhát gan.
Cô ta vẫn luôn nghĩ chú thím là ân nhân của mình, tương lai nếu phát triển tốt chắc chắn phải báo đáp bọn họ, nhưng không ngờ, sau khi cô ta thi đỗ vào trường Đại học đã hẹn cùng bạn trai, người thím dịu dàng của cô ta lại trở mặt.
Không chỉ yêu cầu cô ta không được tiếp tục đi học, còn cương quyết định ra chuyện cưới hỏi cho cô ta.
Đối với đứa cháu trai như lưu manh của thím mình, Vân Xuân Chi không chỉ không có hứng thú mà còn cực kì chán ghét, thêm việc cô ta đã bí mật hứa hẹn cả đời với Ninh Lập Tân, lại thêm chuyện trong dịp vô tình hai người cũng đã bí mật ăn trái cấm, những gì cần xảy ra đều xảy ra rồi, lại bị thím của Vân Xuân Chi chia uyên rẽ thuý.
Mà vừa khéo, vào khoảng thời gian khó khăn này, trong nhà Ninh Lập Tân cũng xuất hiện tiếng phản đối, họ cảm thấy điều kiện gia đình Vân Xuân Chi không tốt, không xứng với Ninh Lập Tân, nên yêu cầu Ninh Lập Tân phải chia tay với Vân Xuân Chi, nếu không sẽ đuổi hắn ra khỏi nhà.
Vốn dĩ Vân Xuân Chi chống lại áp lực từ chú thím đã rất vất vả rồi, giờ còn thêm người nhà Ninh Lập Tân phản đối, cô không chịu nổi áp lực nữa, sinh ra tâm trạng muốn lùi bước, nhưng đúng vào lúc này, cô ta lại phát hiện ra mình mang thai.
Vân Xuân Chi sợ chú thím biết mình mang thai sẽ ép cô phá đứa bé, thế là một mình bỏ nhà trốn đi.
Trước khi bỏ nhà đi, Vân Xuân Chi gửi cho Ninh Lập Tân một bức thư chia tay, cô không muốn liên luỵ Ninh Lập Tân trở thành cô nhi không nhà như mình, cũng che giấu chuyện cô mang thai, chỉ nói dối là cảm thấy chán tình cảm giữa hai người.
Trong vòng sáu tháng kể từ khi cô ta trốn đi, không một ai có thể tìm được cô, bao gồm cả Ninh Lập Tân.