Chương 1 - Đêm Tân Hôn, Liệu Anh Ấy Còn Nhớ Mình Không?
Chương 2 - Món Nợ Năm Xưa
Chương 3 - Cô Rên Lên Cho Tôi
Chương 4 - Anh Coi Em Là Gì Hả?
Chương 5 - Tiếng Động Kỳ Lạ
Chương 6 - Hy Vọng Vụt Tắt
Chương 7 - Người Mình Yêu Đáng Sợ Vậy Sao?
Chương 8 - Tín Vật Tối Cao Của Nhà Họ Mộ
Chương 9 - Bệnh Tình Của Kính Thừa
Chương 10 - Không Cho Thì Thôi, Hung Dữ Với Người Ta Làm Gì
Chương 11 - Ai Mượn Cô Quan Tâm
Chương 12 - Diễn Xuất Của Ông Nội
Chương 13 - Y Y, Kế Tiếp Giao Hết Cho Con Đấy!
Chương 14 - Dáng Người Của Chồng Mình Đẹp Quá
Chương 15 - Tâm Tư Xôn Xao
Chương 16 - Thay Đổi Kế Hoạch
Chương 17 - Y Y, Cô Thèm Đến Mức Đấy Rồi À
Chương 18 - Mình Bị Sao Thế Này?
Chương 19 - Đồ Biến Thái, Sao Lại Sờ Mông Tôi?
Chương 20 - Cô Vợ Nhỏ Của Anh Làm Người Ta Liệt Dương Luôn Đấy
Chương 21 - Có Bằng Lái Nhưng Không Thể Lái Xe
Chương 22 - Dám Nói Dối Tôi
Chương 23 - Người Phụ Nữ Của Tao Mà Mày Cũng Dám Đụng Vào, Chán Sống À!
Chương 24 - Sao Trên Đời Này Lại Có Một Người Ngu Như Cô Chứ?
Chương 25 - Gặp Phải Người Không Nên Đụng
Chương 26 - Trở Về Nhà Mẹ Đẻ
Chương 27 - Gặp Lại Người Cũ
Chương 28 - Có Tin Là Tôi Biến Cô Thành Người Thiểu Năng Trí Tuệ Không?
Chương 29 - Trả Lại Hết Những Thứ Thuộc Về Tôi Đi
Chương 30 - Từ Nay, Cô Không Còn Là Người Của Nhà Họ Lạc Nữa
Chương 31 - Bản Chất Thật Sự Của Nhị Thiếu
Chương 32 - Người Này Có Bệnh Thật Sao?
Chương 33 - Gia Đình Khốn Kiếp
Chương 34 - Nỗi Đau Không Thể Nào Kiểm Soát
Chương 35 - Không Phải Vì Cô Nên Tôi Mới Làm Đâu
Chương 36 - Tình Cảnh Khó Nói
Chương 37 - Tâm Sự Của Hai Người
Chương 38 - Em Yêu Anh, Anh Lính Của Em
Chương 39 - Cô Bạn Thân Cá Tính
Chương 40 - Cố Giành Lại Cho Bằng Được Những Thứ Thuộc Về Mình
Chương 41 - Không Giữ Lời Hứa
Chương 42 - Giết Chó Mới Là Thượng Sách
Chương 43 - Đánh Chết Chó Hư
Chương 44 - Lá Gan Nhỏ Mà Thích Lớn Lối
Chương 45 - Để Tôi Biến Cô Thành Đồ Thiểu Năng Trí Tuệ Nhé
Chương 46 - Lão Ác Nhân
Chương 47 - Cứu Tôi Với
Chương 48 - Cứu Tôi Với (2)
Chương 49 - Giải Cứu
Chương 50
Chương 1 - Đêm Tân Hôn, Liệu Anh Ấy Còn Nhớ Mình Không?
Chương 2 - Món Nợ Năm Xưa
Chương 3 - Cô Rên Lên Cho Tôi
Chương 4 - Anh Coi Em Là Gì Hả?
Chương 5 - Tiếng Động Kỳ Lạ
Chương 6 - Hy Vọng Vụt Tắt
Chương 7 - Người Mình Yêu Đáng Sợ Vậy Sao?
Chương 8 - Tín Vật Tối Cao Của Nhà Họ Mộ
Chương 9 - Bệnh Tình Của Kính Thừa
Chương 10 - Không Cho Thì Thôi, Hung Dữ Với Người Ta Làm Gì
Chương 11 - Ai Mượn Cô Quan Tâm
Chương 12 - Diễn Xuất Của Ông Nội
Chương 13 - Y Y, Kế Tiếp Giao Hết Cho Con Đấy!
Chương 14 - Dáng Người Của Chồng Mình Đẹp Quá
Chương 15 - Tâm Tư Xôn Xao
Chương 16 - Thay Đổi Kế Hoạch
Chương 17 - Y Y, Cô Thèm Đến Mức Đấy Rồi À
Chương 18 - Mình Bị Sao Thế Này?
Chương 19 - Đồ Biến Thái, Sao Lại Sờ Mông Tôi?
Chương 20 - Cô Vợ Nhỏ Của Anh Làm Người Ta Liệt Dương Luôn Đấy
Chương 21 - Có Bằng Lái Nhưng Không Thể Lái Xe
Chương 22 - Dám Nói Dối Tôi
Chương 23 - Người Phụ Nữ Của Tao Mà Mày Cũng Dám Đụng Vào, Chán Sống À!
Chương 24 - Sao Trên Đời Này Lại Có Một Người Ngu Như Cô Chứ?
Chương 25 - Gặp Phải Người Không Nên Đụng
Chương 26 - Trở Về Nhà Mẹ Đẻ
Chương 27 - Gặp Lại Người Cũ
Chương 28 - Có Tin Là Tôi Biến Cô Thành Người Thiểu Năng Trí Tuệ Không?
Chương 29 - Trả Lại Hết Những Thứ Thuộc Về Tôi Đi
Chương 30 - Từ Nay, Cô Không Còn Là Người Của Nhà Họ Lạc Nữa
Chương 31 - Bản Chất Thật Sự Của Nhị Thiếu
Chương 32 - Người Này Có Bệnh Thật Sao?
Chương 33 - Gia Đình Khốn Kiếp
Chương 34 - Nỗi Đau Không Thể Nào Kiểm Soát
Chương 35 - Không Phải Vì Cô Nên Tôi Mới Làm Đâu
Chương 36 - Tình Cảnh Khó Nói
Chương 37 - Tâm Sự Của Hai Người
Chương 38 - Em Yêu Anh, Anh Lính Của Em
Chương 39 - Cô Bạn Thân Cá Tính
Chương 40 - Cố Giành Lại Cho Bằng Được Những Thứ Thuộc Về Mình
Chương 41 - Không Giữ Lời Hứa
Chương 42 - Giết Chó Mới Là Thượng Sách
Chương 43 - Đánh Chết Chó Hư
Chương 44 - Lá Gan Nhỏ Mà Thích Lớn Lối
Chương 45 - Để Tôi Biến Cô Thành Đồ Thiểu Năng Trí Tuệ Nhé
Chương 46 - Lão Ác Nhân
Chương 47 - Cứu Tôi Với
Chương 48 - Cứu Tôi Với (2)
Chương 49 - Giải Cứu
Chương 50
Hơi thở tràn đầy nội tiết tố của một người đàn ông trưởng thành xộc thẳng vào mũi cô, làm cho cô đỏ mặt.
Vừa rồi anh còn không cho cô vào phòng ngủ của anh, sao bây giờ lại...
.
"Kính Thừa.
.
.
"
Cô thẹn thùng gọi anh, trong lòng cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Cô chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với người đàn ông này như vậy, cô thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng lông tơ trên gương mặt của anh.
Làn da của anh bây giờ thật đẹp quá, trắng nõn nhẵn nhụi, không còn bị phơi thành màu đồng như lúc còn làm lính nữa.
Đôi mắt của anh rất đẹp, rất có thần, lông mi rất dài, còn cực kỳ dày!
Sống mũi của anh thật cao, cằm kiên nghị, môi không dày cũng không mỏng, đường cong lưu loát.
Thật là đẹp trai!
Cô nhịn không được có hơi mất tập trung.
"Hợp tác chút đi!
”
Giọng nói lạnh như băng của anh cắt đứt suy nghĩ lung tung của thiếu nữ hoài xuân.
"Hợp tác cái gì?” Cô si ngốc hỏi, vẻ mặt mờ mịt.
"Một người vợ đang làm nghĩa vụ của mình trên giường!
” Mày đẹp của anh nhíu lại, phun ra lời nói lạnh như băng tuyết.
Lạc Y Y còn chưa kịp tiêu hóa, đã nghe được tiếng bước chân truyền đến từ cầu thang.
"Mộ Kính Thừa?” Ông cụ Mộ Thời Xuyên ở ngoài cửa trầm giọng gọi.
"Rên đi!
”
Anh thấp giọng ra lệnh, mày đẹp nheo lại, lóe ra ánh sáng nguy hiểm, giống như một con thú đang ngủ đêm trong bóng tối.
Lạc Y Y không rõ, gấp đến mức nhỏ giọng hỏi: “Rên gì?”
Cô thực sự không hiểu!
Hai tay Mộ Kính Thừa đặt ở hai bên người cô nắm chặt lại thành nắm đấm, phát âm thanh lắc rắc đáng sợ.
Lạc Y Y cho rằng anh đang muốn động thủ đánh cô, sợ tới mức cả người run lên.
"Mộ Kính Thừa!
” Ngoài cửa, giọng của Mộ Thời Xuyên trở nên gấp gáp hơn một chút.
"Đồ ngốc!
”
Mộ Kính Thừa khẽ mắng một tiếng, hai hàng lông mày nhíu lại cáu kỉnh, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng hơi mở ra vì đang ngạc nhiên của cô.
Hơi thở đầy nội tiết tố nam tính lập tức tràn vào khoang miệng, hung hăng điên cuồng.
Lạc Y Y theo bản năng rên lớn lên.
"Ưm.
.
.
"
Tay của Mộ Kính Thừa không chút do dự cách quần áo bóp lấy bầu ngực mềm mại của cô.
Cả người Lạc Y Y cứng đờ, kìm lòng không được khẽ phát ra một tiếng rên rỉ.
"Ưm.
.
.
"
Nụ hôn của Mộ Kính Thừa dọc theo môi cô đi xuống, rơi vào vành tai nhạy cảm nhất của cô.
"Kính Thừa.
.
.
Ngứa quá.
.
.
"
Cô theo bản năng vặn vẹo cơ thể.
Nghe được động tĩnh trong phòng, Mộ Thời Xuyên không khỏi lộ ra nụ cười hài lòng.
Ông trầm giọng nói: "Thằng nhóc này, nhẹ nhàng với Y Y một chút, đừng dọa con bé sợ đấy!
”
Nói xong ông chống nạng đi xuống lầu.
Cho đến khi tiếng bước chân biến mất, Mộ Kính Thừa đột nhiên ngồi dậy khỏi người cô, thong dong tự nhiên vuốt lại cổ áo.
Thấy Lạc Y Y còn ngơ ngác nằm trên giường anh, anh không vui nhíu mày, "Đi xuống!
”
Lạc Y Y bỗng dưng hoàn hồn, ánh mắt đột nhiên rưng rưng lên.
Cô vuốt đôi môi bị anh hôn có hơi sưng đỏ, vừa xấu hổ vừa giận.
Đây là nụ hôn đầu tiên của cô, nhưng cảm thấy không tốt chút nào cả.
Không hiểu sao có chút ấm ức, nước mắt không khống chế được mà tràn ra khóe mắt.
Cô cắn môi, không nói một lời xuống giường, yên lặng sửa sang lại quần áo bị anh làm nhăn nhó.
Nước mắt giống như những hạt châu đứt dây lăn xuống, trông rất đáng thương.
Mộ Kính Thừa thoáng nhìn dáng vẻ này của cô, mày kiếm nhíu chặt, đôi môi đẹp mím thành một đường thẳng.
“Đừng khóc nữa!
” Giọng điệu thẳng thừng lại lạnh lùng.