Chuyển ngữ: Linh nhạt nhẽo
" Trong ký ức, mùa hè sau kỳ thi đại học nắng như đổ lửa, tiếng ve kêu không ngừng, rõ ràng cũng nóng bức và ồn ào như bao mùa hè trước nhưng thật khó quên. "
Cuối tháng 6, bộ giáo dục chính thức công bố kết quả thi đại học. Sau 5 năm, Trường THCS số 10 Tây Thành lại có thêm một thủ khoa cấp tỉnh. Với tư cách là giáo viên chủ nhiệm của thủ khoa, thầy Dư đương nhiên vui mừng khôn xiết và gọi điện cho thủ khoa ngay khi biết kết quả.
"Lâm Tiêu à, em đã tra kết quả chưa? Có phải chưa tra đúng không, thầy đã tra cho em rồi, thi rất tốt.
” Nói xong, thầy Dư không nhịn được lại bật cười: "Thi thực sự rất tốt, so với Giang Yến còn tốt hơn.
"
Vừa dứt lời, loa điện thoại vang lên một giọng cười thấp, giọng nói của Giang Yến có chút trầm, "Thầy Dư, lúc em được tuyển thẳng, thầy đâu có nói như vậy.
"
Nghe vậy, thầy Dư bật cười, nhìn xuống màn hình điện thoại, lẩm bẩm: "Sao em lại nghe điện thoại, Lâm Tiêu đâu?"
Giang Yến nghe thấy sự ghét bỏ trong lời nói của thầy Dư, khẽ thở dài: "Đang ngủ ạ"
"Vẫn đang ngủ!
" Thầy Dư kích động nói: "Em ấy đã tra kết quả chưa, biết mình thi được bao nhiêu điểm không? 725 điểm! Đứng nhất tỉnh! Sao giờ này vẫn còn ngủ? "
Việc Lâm Tiêu thi đứng nhất tỉnh không ngoài dự liệu của Giang Yến, giơ tay xoa thái dương, nhẹ giọng nói: "Dù có nhất toàn quốc một khi đã buồn ngủ thì vẫn phải ngủ ạ.
"
"...
.
.
.
.
"
-
Đêm trước công bố kết quả, đúng lúc là vòng chung kết “The voice”của Hồ Hàng Hàng, nhóm bảy người tụ tập đến trường quay.
Chương trình đến tận khuya, thành tích cuối cùng của Hồ Hàng Hàng đứng ở vị trí thứ ba, sau khi chương trình kết thúc, anh đã ký hợp đồng với công ty quản lý của người cố vấn, và bận rộn chuẩn bị phát hành album solo đầu tiên của mình vào mùa hè.
Ghi hình xong, Hồ Hàng Hàng hiếm khi có thời gian rảnh, bảy người họ tìm một nhà hàng lẩu, ăn uống vui vẻ đến gần sáng rồi mới về nhà.
Lâm Tiêu vừa về tới quán thì đi ngủ bù luôn, ngủ một giấc đến chiều, đến khi tỉnh lại mới biết mình là thủ khoa tỉnh.
"Trời ơi.
” Lâm Tiêu có chút ngốc, "Em tưởng lần này thi chỉ có thể là thủ khoa thành phố thôi chứ, làm sao lại biến thành tỉnh rồi, bài kiểm tra không bị chấm sai chứ?"
Giang Yến giơ tay xoa xoa đầu cô, cười ấm áp: "Em ngủ đến ngốc à?"
"Không có.
” Lâm Tiêu bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười: "Em đã nói là em có thể làm thủ khoa rồi mà. "
"ừm.
” Giang Yến cũng cười: "Giỏi hơn anh.
"
-
Sau đó, mọi thứ diễn ra suôn sẻ, điểm của Lâm Tiêu không cần đi lựa chọn học trường gì nữa.
Chiều ngày công bố kết quả, ban tuyển sinh Trường THPT số 10 nhận được rất nhiều cuộc điện thoại từ các trường đại học lớn trong nước.
Sau khi thảo luận với bố mẹ Lâm, Lâm Tiêu đã ra quyết định chọn trường và chọn chuyên ngành cho mình, cô đã nộp đơn đăng ký tuyển sinh sớm vào Khoa Luật của Đại học Thanh và nhận được thông báo nhập học trước các sinh viên khác.
Một đội bảy người, bốn người tham gia kỳ thi đại học.
Lâm Tiêu dựa vào điểm cao nhất tỉnh đã đậu vào Đại học Thanh.
Mạnh Hân phát huy ổn định, tổng điểm đứng thứ 5 thành phố, khi điền phiếu nguyện vọng, cô chỉ điền một trường là Đại học Y Thủ đô, các trường còn lại đều bỏ trống.
Sự phản kích của Tống Viễn trước kỳ thi cũng không phải vô ích, anh thi được 526 điểm, theo thang điểm của Học viện Cảnh sát Hồ Thành những năm trước, điểm số của anh cơ bản không có vấn đề gì.
Hứa Nhất Xuyên mặc dù tốt nghiệp xong thì đi du học, nhưng anh cũng không hoàn toàn từ bỏ kỳ thi đại học, điểm thi mặc dù không cao, nhưng so với thành tích của anh trước đây thì tốt hơn rất nhiều.
.
.
.
.
.
.
Trong kỳ thi đại học, trừ một vài người bọn họ, một số bạn học khác của lớp 18 cũng đạt được kết quả rất tốt.
Đỗ Văn Bác thi đậu Đại học Thanh với số điểm 720.
Hứa Hoan Hoan đậu Khoa Ngoại ngữ của Đại học Ngoại ngữ Tĩnh An với số điểm 679.
Chu Kỳ đậu Đại học Giao thông Hải Thị với số điểm 659, chuyên ngành kỹ thuật giao thông.
Lý Thụy đậu chuyên ngành địa chất của Đại học Kinh Nam với số điểm 650.
.
.
.
.
.
.
Và một vài học sinh bình thường học không tốt, sau khi tốt nghiệp cũng có kế hoạch riêng cho mình.
Hồ Hàng Hàng từ bỏ thi đại học để tham gia “The voice”, vượt qua muôn ngàn khó khăn đã giành vị trí thứ ba trong trận chung kết, có cơ hội ra mắt hoặc trở thành nhạc sĩ trong tương lai.
Từ Thành – người giỏi chơi game, đã thuyết phục bố mẹ thành công, trở thành thực tập sinh của một đội tuyển game, dấn thân vào con đường trở thành một game thủ chuyên nghiệp.
Với khả năng thể thao Liễu Thanh và Phương Thành Thành đều thi đậu vào Trường cao đẳng Sư phạm Tây Thành, chuyên ngành giáo dục thể chất.
Vu Nhất Phàm và Lý Tưởng, cả hai đều là thành viên dự bị trong trấn đấu bóng rổ, đều được bảo lưu học bạ, gia nhập quân đội.
.
.
.
.
.
.
Nhóm thanh thiếu niên này đứng trước ngã ba trên đường đời, mọi thứ họ chọn cuối cùng sẽ trở thành khoảnh khắc đẹp nhất của tuổi trẻ.
Mùa hè của thiếu niên mới là mùa hè.
Chúc bạn và tôi có một tương lai tươi sáng.
Tác giả có lời muốn nói: - Cho mọi người một cái kết, ngày mai tiếp tục!
- Chúc mọi người bắt đầu đi học vui vẻ!