Chuyển ngữ: Linh nhạt nhẽo
Lâm Tiêu và Giang Yến chơi cờ gần hết một tiết.
Thời gian hơn nửa tiết còn lại, hai người chơi sáu, bảy ván, Lâm Tiêu – người chưa từng gặp đối thủ đã bị Giang Yến đánh bại bằng nhiều cách khác nhau.
"Không chơi nữa.
" Sau khi thua thêm một ván nữa, Lâm Tiêu trực tiếp thoát trò chơi, phàn nàn không chút cảm xúc: "Em có cảm giác tồn tại trong trò chơi này không! Không!
Có! "
Giang Yến xoa nhẹ thái dương, giọng nói mang theo ý cười, giống như đang chế giễu và trêu chọc: "Không phải em nói không có đối thủ sao?"
"Em đã từng.
" Giọng nói đột ngột dừng lại, cho dù nói thế nào cũng là chuyện của quá khứ, cho dù hai người ở bên nhau lâu như vậy, khát vọng chiến thắng Giang Yến của Lâm Tiêu chỉ tăng chứ không giảm.
Lâm Tiêu mặt không đổi sắc nói, "Dù sao cũng mấy năm rồi không chơi cờ, em không quen tay được chứ"
"Được.
" Giang Yến gật đầu: "Không ai nói em không được.
"
Lời này của anh chính là có ý không tin những gì cô nói, Lâm Tiêu mím môi, lấy lại tinh thần chiến đấu, cầm điện thoại lên, nhấp vào Vương Giả Vinh Diệu, "Nào, chúng ta đi mở phòng.
"
"Hả?" Giang Yến nhíu mày, nụ cười trên môi càng lúc càng sâu, "Em trưởng thành chưa, bạn nhỏ?"
"Chết tiệt.
" Lâm Tiêu nâng điện thoại lên, "Ý em là, chúng ta đến hẻm núi mở một phòng solo, anh nghĩ đi đâu vậy.
"
Canyon of Kings được chia thành nhiều chế độ chơi như đấu thông thường, vòng loại thăng hạng, chế độ giải trí, v.
v. Một trong số đó là người chơi có thể tự do mở phòng để thành lập đội hoặc solo.
Giang Yến đã chơi trò chơi này từ khi còn học trung học, sau khi dành hai ba tháng để lên mức Vương giả, thì đã giảm thời gian chơi xuống, và cuối cùng, trò chơi này trở thành một trong những ứng dụng ngủ sâu trong điện thoại.
Đã lâu không đăng nhập hệ thống, hệ thống yêu cầu một loạt cập nhật.
Giang Yến trực tiếp gỡ cài đặt và đến cửa hàng tải phiên bản mới nhất.
Trong quá trình tải xuống và cài đặt, Lâm Tiêu đã vào trò chơi và mở phòng.
"Giang Yến.
" Lâm Tiêu cúi đầu nhìn điện thoại, nhận một số quà tặng từ sự kiện giới hạn trong hệ thống, giọng điệu đột nhiên trở nên nghiêm túc, "Em thật sự không sao, hồi năm ba THCS em cũng bị mất ngủ một thời gian, em bảo anh không cần lo lắng là thực sự không cần lo lắng. "
Người bình thường không cho phép cô nghịch điện thoại, hôm nay đột nhiên rủ cô cùng chơi game, Lâm Tiêu không chậm tiêu, đương nhiên biết nguyên nhân là gì.
"Trạng thái của em thế nào, em hiểu rất rõ, nếu thật sự có vấn đề, em cũng không cần giấu anh.
" Lâm Tiêu quay đầu nhìn Giang Yến, "Dù sao thì em vẫn còn một chặng đường dài phía trước phải đi một mình, em sẽ không để bản thân gặp bất kỳ vấn đề gì vào lúc này.
"
Ánh mắt Giang Yến hơi nheo lại, nhìn cô, nhất thời không lên tiếng.
"Anh không tin em?" Lâm Tiêu nhìn anh hỏi.
"Không.
" Giang Yến lắc đầu, lặp lại: "Không phải không tin em. "
"Vậy là tốt rồi.
" Lâm Tiêu thu hồi ánh mắt, nhanh chóng quên mất cái mình vừa nói, "Anh tải xong chưa?"
Giang Yến liếc nhìn màn hình điện thoại, thì thầm: "Đang cài đặt rồi.
"
"Anh thật chậm.
" Lâm Tiêu thản nhiên phàn nàn: "Có lẽ đợi anh tải xong, thì chúng ta cũng tan học rồi.
"
Kỳ thi cuối kỳ đang đến như dự kiến.
Lần này là kỳ thi chung mười trường, mặc dù tất cả thí sinh đều tham gia kỳ thi ở trường mình, nhưng giám thị trong phòng thi đều là giáo viên của trường khác, các học sinh được sắp xếp phòng thi ngẫu nhiên, chứ không sắp xếp theo điểm số.
Bàn ghế, phòng thi đều đạt tiêu chuẩn của kỳ thi tuyển sinh đại học.
Giang Yến vốn không có ý định tham gia kỳ thi này, nhưng thầy Dư nói dù sao đây cũng là kỳ thi cuối cùng của anh ở cấp ba, làm người nên có bắt đầu và kết thúc, nên tên anh vẫn có trong danh sách.
Danh sách thi mỗi phòng cùng với giấy dự thi cuối kỳ được phát một ngày trước kỳ thi.
Lâm Tiêu và Giang Yến không ở cùng phòng thi, mà chỉ ở cùng một tầng.
Trong hai ngày thi, Mạnh Hân đến ở quán cà phê Internet, ở cùng phòng với Lâm Tiêu.
Ngày đầu tiên thi xong ngữ văn và toán, Giang Yến có việc nên nộp bài sớm và rời trường, Lâm Tiêu và Mạnh Hân mua đồ ăn tối ở phố ẩm thực gần trường.
Trên đường đi ngang qua một cửa hàng nóng hổi, đầy mùi thơm, Lâm Tiêu không nhịn được dừng lại, "Hay chúng ta ăn cái này đi?"
"Không được.
" Mạnh Hân nói: "Ngày mai còn đi thi nữa, hôm nay chúng ta ăn đồ dễ tiêu hóa thôi.
"
Lâm Tiêu vẫn tiếp tục, "Vậy tớ uống nước canh thôi?"
"Tốt nhất cậu đừng xúc phạm Malatang.
" Mạnh Hân kéo cô về phía trước, "Malatang mà mất vị cay, chẳng khác nào mất đi linh hồn. "
Chỉ là mất vị cay mà thôi, có cần nâng cao như vậy không???
Lâm Tiêu vốn nghĩ mình sẽ không được ăn Malatang mà thôi, nhưng đó mới chỉ là bắt đầu, chỉ cần là những món có khẩu vị nặng Mạnh Hân đều không cho cô động vào.
Sau khi không biết mình đã bị từ chối bao nhiêu lần, Lâm Tiêu không khỏi phàn nàn: "Cậu như thế này tớ còn tưởng là Giang Yến thứ hai "
“ ”Mạnh Hân nói: "Vậy cậu cứ xem tớ là trùm trường đang canh chừng cậu là được rồi.
”
"Hả?" Lời nói không sai, Lâm Tiêu suy nghĩ một lúc, đoán: "Không phải Giang Yến bảo cậu đến canh chừng tớ đấy chứ? "
"A, cậu nói gì tớ nghe không hiểu.
"
Mạnh Hân muốn lừa cô cho qua chuyện, nhưng hai người quen biết nhau lâu như vậy, Lâm Tiêu sao có thể dễ bị lừa như vậy.
"Được rồi, tớ nói.
" Không thể chịu được sự nài nỉ của Lâm, Mạnh Hân thú nhận: "Gần đây không phải cậu bị mất ngủ sao, trùm trường sợ sẽ ảnh hưởng đến kỳ thi, vì vậy đã nhờ tớ qua ở cùng cậu mấy hôm xem có thể giúp cậu giảm bớt triệu chứng mất ngủ hay không.
"
Lâm Tiêu không lên tiếng, Mạnh Hân liếc mắt nhìn cô, nói tiếp: "Đừng nghĩ nhiều, trùm trường chỉ là lo lắng cho cậu, lúc thi xong còn gửi tin nhắn cho tớ, bảo tớ trông chừng cậu không được ăn đồ linh tinh. "
"Tớ biết rồi, tớ không nghĩ nhiều.
" Lâm Tiêu mỉm cười: "Chỉ là tớ không biết anh ấy lo lắng cho tớ như vậy.
"
"Ừm, đó không phải là vì anh ấy thích cậu sao.
"Mạnh Hân nói như thể đã trải qua trăm mối tình, "Vì thích, nên mới lo lắng.
"
"Nói như kiểu cậu biết nhiều lắm ý.
"
"Nếu đã ăn thịt lợn thì chắc chắn đã từng nhìn thấy lợn chạy mà.
" Mạnh Tân không khỏi trợn tròn mắt, "Tốt xấu gì cũng ăn nhiều cẩu lương như vậy.
"
Trời đã khuya, hai người cũng không lãng phí nhiều thời gian trên đường, sau khi đến cửa hàng hoành thánh ăn một bát hoành thánh, bọn họ trở lại quán cà phê Internet.
Quan Triệt cũng đang ở quán, nhưng anh có vẻ bận rộn, máy tính không rời khỏi tay, phải mất một lúc lâu mới nhớ cắn một miếng thức ăn.
Lâm Tiêu và Mạnh Hân không đến làm phiền, đi thẳng lên lầu, nhưng họ gặp Giang Yến ở tầng hai, Mạnh Hân chào hỏi và quay trở lại phòng trước.
Đợi Mạnh Hân đi, Lâm Tiêu bước lên bậc thang cuối cùng, "Không phải anh ra ngoài có việc sao, sao về nhanh vậy?"
"Làm xong rồi.
" Giang Yến nói: "Ăn chưa?"
"Ăn rồi.
" Lâm Tiêu nghĩ đến cái gì, cố ý nói: "Hoành thánh canh gà em ăn rất thanh đạm, một chút cay, dầu mỡ cũng không có. "
Giang Yến mỉm cười: "Muốn anh khen em không?"
“ ”Lâm Tiêu hỏi: "Anh ăn chưa?"
"Ăn rồi.
"
Hai người đứng ở đầu cầu thang nói chuyện, Quan Triệt từ dưới lầu cầm máy tính đi lên, nhìn thấy hai người bọn họ, mỉm cười nói: "Hai người không thể đi thêm vài bước nữa, phải đứng ở đây.
"
Giang Yến đáp: "Tôi sẵn lòng.
"
Lâm Tiêu cong môi, đổi chủ đề đúng lúc, "Anh Quan Triệt, sao anh lại đột nhiên trở về?"
"Nghỉ đông rồi.
" Quan Triệt đi lên vài bước, lúc này đã có ba người đứng ở đầu cầu thang, "Hôm nay thi thế nào?"
Lâm Tiêu im lặng ra hiệu: "Anh Quan Triệt, anh không biết thi xong hỏi người ta thi thế nào là một điều cấm kỵ sao?"
"Thật sao? Vậy anh không hỏi nữa”. Quan Triệt dựa vào lan can cầu thang, lông mày thả lỏng, "Nhưng nhìn dáng vẻ này của em, chắc thi không tồi?"
Quan Triệt cong khóe môi, không tiếp tục nói chuyện, một mình đi lên lầu, ở đầu cầu thang lầu ba thì gặp Mạnh Hân đã thay đồ ngủ.
Mạnh Hân hẳn là đang vội đi ra ngoài, vừa nhìn thấy Quan Triệt, bước chân của cô đột nhiên dừng lại, suýt chút nữa đã lao vào vòng tay anh, "Ơ.
"
Hai người giao tiếp với nhau không nhiều, ngoài trừ mấy lần đi chơi đội, thì không có bất kỳ tương tác nào khác.
Quan Triệt hơi lùi về phía sau, thản nhiên hỏi: "Đi ra ngoài?"
"Ừm, bố mẹ em mang cho em ít đồ ăn.
" Mạnh Hân chỉ xuống lầu, "Em đi trước nha.
"
Quan Triệt liếc nhìn bộ đồ ngủ trên người cô, môi mấp máy, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, "Được rồi, em đi đi.
"
Mạnh Hân gật đầu và nhanh chóng chạy xuống lầu.
Quan Triệt đứng tại chỗ, nghe thấy cô nói chuyện với Lâm Tiêu, tiếp theo là tiếng "lộp cộp" dép lê bước lên cầu thang.
Anh hơi nghiêng đầu rồi trở về phòng.
Hai môn thi cuối cùng là Vật lý và Tiếng Anh.
Trước kỳ thi tổng hợp, Lâm Tiêu vẫn còn hơi lo lắng về vật lý, nhưng may mắn thay, lần này bài thi tổng hợp môn vật lý không khó như cô tưởng tượng.
Hiếm có lúc nào vật lý không trở thành môn kéo điểm, ngay khi kỳ thi kết thúc, Lâm Tiêu nóng lòng vội vàng chạy đến chỗ Giang Yến khoe khoang.
Giám thị thu bài kiểm tra lần lượt, nếu không nộp bài trước, chỉ có thể đợi giám thị thu tất cả bài kiểm tra và đảm bảo không có vấn đề gì trước khi rời khỏi phòng thi.
Lâm Tiêu chán nản quay bút, nam sinh ngồi trước mặt cô quay đầu lại nói chuyện với cô: "Này, bạn học, câu trắc nghiệm cuối cùng cậu chọn đáp án gì?"
“ ”Lâm Tiêu thật sự không thích kiểm tra xong sẽ so đáp án, nhưng nói thế nào thì người ta cũng hỏi rồi, cũng không thể không trả lời, "Hình như chọn A.
"
“A!
”Nam sinh có chút tiếc nuối, "Vậy thì cậu chọn sai rồi.
"
Nam sinh dường như tìm được chủ đề thảo luận, "Câu hỏi này trước đây tớ đã làm loại na ná rồi, phải là D Trọng lực và bảo toàn cơ học.
"
Lâm Tiêu xoa xoa thái dương, thật sự không muốn giải thích gì cả, "Vậy à, tớ không giỏi vật lý lắm, chắc là làm sai rồi. "
Nam sinh còn muốn nói gì nữa, nhưng giám thị trên bục giảng đã sắp xếp xong bài kiểm tra và phiếu trả lời, "Được rồi, các em có thể về.
"
Lâm Tiêu vội vàng đứng dậy, nam sinh bị cô làm giật mình.
Lâm Tiêu mỉm cười lịch sự với cậu ta: "Xin lỗi, tớ có việc, đi trước đây.
"
"Này, bạn học!
"
Nam sinh muốn gọi Lâm Tiêu lại, nhưng tất cả còn lại chỉ là dáng người xinh đẹp của cô.
Phòng thi của Lâm Tiêu và Giang Yến ở cùng một tầng, Giang Yến cũng không nộp bài trước, nhưng hình như phòng thi của anh có gì đó không ổn, lúc Lâm Tiêu đi qua, phòng thi của bọn họ vẫn chưa kết thúc.
Ba giám thị đứng trên bục giảng lo lắng nói gì đó, Lâm Tiêu đứng ngoài cửa sổ, ánh mắt quét qua phòng học, nhìn thấy bóng dáng Giang Yến ở hàng thứ ba.
Không biết anh đang nghĩ gì, có chút phân tâm.
Mãi cho đến khi giám thị lên tiếng, anh mới định thần lại, đứng dậy nhặt bút và phiếu thi bỏ vào balo.
Lâm Tiêu đứng ở cửa phòng học, đếm trong miệng, đếm đến 50 mới thấy Giang Yến ra khỏi phòng.
Cả hai đều nổi tiếng ở trường, đi đến đâu cũng như minh tinh vậy, nhận được rất nhiều sự chú ý.
Ban đầu, để tránh những sự chú ý này, Lâm Tiêu cố tình không đến quá gần anh ở nơi đông người, nhưng lâu dần, cô cũng trở nên miễn nhiễm.
"Sao hôm nay anh không nộp bài sớm?" Lâm Tiêu không quan tâm đến vấn đề có ảnh hưởng tới anh hay không, ngón tay nắm lấy cánh tay anh, "Có phải lâu rồi không học tập, cảm thấy câu hỏi có chút khó? "
Giang Yến để cô ôm mình, lười biếng nói: "Anh ngủ hơn một tiếng.
"
[Tôi có tội.
jpg.
]
Hai người đi xuống lầu, sân trường đã phủ đầy tuyết, giẫm lên có tiếng lạo xạo.
"Đúng rồi, câu trắc nghiệm cuối cùng môn vật lý anh chọn A hay D?"
Giang Yến suy nghĩ một chút rồi nhẹ giọng nói: "Chọn A.
"
"Em đã nói rồi mà.
" Lâm Tiêu nhét tay vào túi áo, lẩm bẩm: "Làm sao có thể chọn D chứ.
"
Giang Yến bắt được vấn đề trong lời nói của cô, thản nhiên hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì, chỉ là khi cô giáo đang thu bài, bạn ngồi trước em hỏi em câu cuối chọn đáp án gì.
" Lâm Tiêu nghĩ đến nam sinh đó, không khỏi phàn nàn: "Em thấy cậu ta rất kỳ lạ, sau khi hỏi đáp án xong, còn nói em làm sai nữa. "
"Ồ.
" Giang Yến giẫm lên tuyết và hờ hững nói: "Bạn ngồi trước em là nam.
"
“ ”Lâm Tiêu nhìn anh: "Excuse me? Bạn học này, anh có vấn đề gì sao?”
"Không có gì.
" Anh lẩm bẩm: "Cũng chỉ là một nam sinh mà thôi"
Bài thi cuối cùng vào buổi chiều là tiếng Anh.
Lâm Tiêu thêm thời gian ở phần nghe, chỉ mất khoảng 1 tiếng để làm xong đề thi.
Có thể là độ khó của lần thi này không cao, đến khi cô ngừng viết, rất nhiều người trong phòng cũng đã ngừng viết, có người không đợi đến lúc nộp bài, trực tiếp nộp bài.
Lâm Tiêu không vội, ngồi đó kiểm tra đề thi từ đầu đến cuối.
Chiếc đồng hồ treo trên tường trôi qua từng phút.
Năm giờ, chuông kết thúc kỳ thi vang lên.
Sau khi giám thị thu xong bài thi, phòng học trở nên hỗn loạn, nam sinh nói chuyện với Lâm Tiêu buổi sáng lại muốn nói gì đó với cô.
Lâm Tiêu kịp thời ngăn lời của anh, "Đừng hỏi tớ, nhiều câu trắc nghiệm như vậy, tớ không nhớ câu nào chọn đáp án nào đâu.
"
Nam sinh sờ sờ đầu rồi mỉm cười: "Không phải, tớ muốn hỏi cậu số QQ của cậu để kết bạn. "
"Tớ cảm thấy tớ yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên.
"
[Mặt sửng sốt .
jpg.
]
Nam sinh có vẻ hơi xấu hổ, "Buổi sáng nghe cậu nói, cậu không giỏi vật lý lắm, vừa hay tớ rất giỏi vật lý, nếu nghỉ đông cậu có thời gian, tớ có thể dạy kèm cho cậu.
"
Lâm Tiêu vừa muốn từ chối, đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng đột nhiên truyền đến từ phía sau, "Không cần cậu dạy.
"
Cô cứng ngắc quay đầu lại, nhìn thấy Giang Yến với vẻ mặt vô cảm, " "
Nam sinh không biết là ngốc thật hay giả vờ ngốc, không sợ chết nói một câu, "Là cậu?"
Giang Yến tiến lên một bước, trịnh thượng nhìn hắn, giọng nói trầm trầm, "Đồ đôi, cậu không nhìn ra sao? "
Mẹ nó đây rõ ràng là đồng phục học sinh mà!
!