Dịch Cân Kinh

Dịch Cân Kinh

Cập nhật: 05/04/2024
Tác giả: Mị Nam
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 278,077
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
     
     

Lúc Tần Thứ tỉnh lại, đêm đã khuya, mở mắt ra liền nhìn thấy một thân ảnh mông lung úp mặt bên người, há miệng thở dốc, phát hiện cổ họng khô khốc, thanh âm cũng là hữu khí vô lực, chỉ có thể yếu ớt mỏng manh gọi : "Nước, nước...

.

"

Đường Vũ Phỉ đã canh chừng Tần Thứ gần một ngày, giờ phút này đêm dài tĩnh lặng, nàng cũng bất tri bất giác dựa vào bên người Tần Thứ ngủ quên. Chẳng qua ngủ cũng không sâu, Tần Thứ vừa kêu vài tiếng, nàng liền giật mình tỉnh lại, không kịp chùi hai mắt nhập nhèm, kinh hỉ nói: "Tiểu Thứ, ngươi tỉnh lại rồi, đừng nóng vội, ta đi rót nước cho ngươi.

"

Uống ba cốc nước lớn, Tần Thứ rốt cục mới khôi phục được một chút khí lực, nhưng lập tức toàn thân giống như nơi nơi đều gãy xương đau đớn khiến hắn nhe răng trợn mắt.

Đường Vũ Phỉ đặt chén nước xuống, lo lắng nhìn hắn hỏi: "Tiểu Thứ, ngươi làm sao vậy?"

Tần Thứ mở mắt, lộ ra một chút mê hoặc, chịu đựng toàn thân đau nhức, hỏi: "Ngươi là.

.

. Vũ Phỉ? Là ngươi đã cứu ta? Này.

.

. Đây là ở đâu?"

Đường Vũ Phỉ giới thiệu đơn giản một lần, liền có chút tò mò hỏi: "Tiểu Thứ, ngươi không phải ở Nê Ba Thôn sao? Như thế nào chạy đến Nam Hải hải vực này?"

Tần Thứ căng khóe miệng, hồi tưởng tất cả chuyện tình, trong mắt hai ngọn lửa phẫn hận liền cháy lên. Nhưng hắn không nói gì, chỉ lắc đầu nói: "Ta hiện tại rất mệt, để ta nghỉ ngơi một lần được chứ?"

Đường Vũ Phỉ nhìn ra Tần Thứ có điều khó nói, càng nhìn ra trong mắt hắn một chút không thèm che dấu phẫn nộ, gật gật đầu nói: "Phòng của ta ở cách vách, ngươi nếu có chuyện gì, ấn điện thoại bên cạnh là được, điện thoại trên thuyền đều là nối thẳng. Đúng rồi, thứ này ngươi biết dùng chứ?"

Sợ Tần Thứ không biết, Đường Vũ Phỉ kiên nhẫn làm mẫu một lần cách gọi điện thoại, lúc này mới nói: "Vậy ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, sáng mai ta lại đến thăm ngươi. Nếu đói bụng, liền gọi cho ta, ta bảo người ta mang đồ ăn tới cho ngươi.

"

Tần Thứ gật đầu, Đường Vũ Phỉ liền ra khỏi phòng.

"Vũ Phỉ, tiểu tử nhà quê kia là ai a?" Đường Vũ Phỉ mới vừa đóng cửa lại, liền đâm đầu vào Đường Thiếu Long đang đi tới, y mặc áo ngủ, mang dép lê, miệng ngậm điếu thuốc, nhìn qua có điểm chẳng ra cái gì cả .

Đường Vũ Phỉ nhíu mày nói: "Tiểu tử nhà quê cái gì, người ta so với ngươi còn tốt hơn nhiều.

"

"Hả, chê ca ca khen người ngoài sao? Ca ca ta hơn nửa đêm lo lắng cho ngươi, cố ý qua xem, ngươi liền đối xử như vậy. Ai u, khó trách tiếng người cái gì đều có thể không nói, nhưng là không thể không nói lương tâm.

" Đường Thiếu Long ôm lồng ngực vẻ mặt đau lòng.

"Thôi đi.

" Đường Vũ Phỉ bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Hắn là lúc ta bị bắt ở trong núi quen biết được, nếu là không có hắn, sợ là khi các ngươi tìm được ta, chỉ còn lại có một khối tử thi .

"

"Không nghiêm trọng như vậy chứ.

" Đường Thiếu Long lớn tiếng, lại dương dương tự đắc nói: "Chẳng qua ta đoán cũng chính xác. Khó trách muội muội ta từ trước tới nay chưa bao giờ kết thân với sinh vật giống đực, không ngờ lại dùng ánh mắt khác đối đãi với tiểu tử nhà quê vớt lên từ biển! Nguyên lai là ân nhân cứu mạng của ngươi a. Ngươi cũng không biết, đám bằng hữu của ta cả ngày hôm nay đều thảo luận việc này, cảm thấy rất ngạc nhiên, rất kì lạ.

"

"Không rảnh để ý ngươi, ta phải trở về ngủ, xong.

" Đường Vũ Phỉ che cái miệng nhỏ nhắn, ngáp một cái, liền quay đầu hướng phòng mình đi đến.

Đường Thiếu Long nhún vai, nhìn nhìn bóng dáng muội muội, lại nhìn nhìn cánh cửa phòng Tần Thứ, rên lên một khúc hát, vất thuốc lá, đi trở về.

Trong phòng, Tần Thứ nhăn trán tựa vào trên giường, đau đớn ở người tựa hồ so với lúc mới vừa tỉnh lại tốt hơn một chút. Nhưng là không thể nhúc nhích, thân mình vừa động, giống như có dao nhỏ đang cứa trong xương cốt vậy.

Trong đan điền, thành quả mười mấy năm ngưng tụ của Tần Thứ ngay cả một sợi khí mỏng manh cũng không có, bên trong, ngũ tạng tinh nguyên bạc nhược phảng phất tùy thời có thể biến mất. Kinh mạch cả người cũng loạn thất bát tao. Lẽ ra với thương thế như vậy, lại tại trên biển ngâm lâu như vậy sợ là muốn không chết cũng khó.

Nhưng là cũng may mỹ nhiêm nam tử cuối cùng đưa vào trong miệng Tần Thứ nguyên khí đan, loại này đan dược bổ khuyết trong cơ thể Tần Thứ thiếu hụt, mới làm hắn không có chết ngất. Mà thời gian trôi nổi ở trên biển cũng không quá dài, nguyên khí đan trong cơ thể tán hóa cũng thủy chung vẫn duy trì một cổ lực lượng làm Tần Thứ nổi. Đương nhiên, Tần Thứ vận khí cũng tốt lắm, cũng không có gặp được cá mập hay sinh vật biển hung mãnh, hơn nữa trùng hợp gặp Đường Vũ Phỉ mới được cứu.

"Nỗi nhục hôm nay, ngày khác tất hoàn trả gấp bội.

"

Tần Thứ cắn răng, âm thầm thề độc. Nhưng sắc mặt lập tức buồn bã. Hắn rất hiểu được thân thể hôm nay, đừng nói so với tên kia đã sắp đến cảnh giới Tụ Nguyên Thành Anh, thậm chí so với người thường cũng không bằng. Khí đỉnh bị hủy, cơ hồ cũng đã đoạn tuyệt con đường luyện khí của hắn, mà hôm nay ngũ tạng tinh nguyên đều thiếu, sợ là sẽ cực độ suy yếu một thời gian rất lâu.

Càng không xong là, gân mạch toàn thân đều đã đứt đoạn, loạn thất bát tao. Gân mạch không thông, muốn tu hành, quả thực chính là một chuyện cười.

"Gia gia, tôn nhi sợ là không đạt thành hy vọng của người, ta hận a.

" Tần Thứ hai mắt tràn lệ, lại cắn răng không cho nó rơi xuống.

Sáng sớm hôm sau, Đường Vũ Phỉ liền tới phòng Tần Thứ, lúc này Tần Thứ còn nằm ở trên giường, nhưng là ánh mắt lại vô thần trợn lên .

"Tiểu Thứ, ta mang bữa sáng đến đây. Cũng không biết ngươi ở trên biển ngâm nước thời gian bao lâu, hiện tại rất cần thực vật để bổ sung thể lực của ngươi.

" Đường Vũ Phỉ đem sữa cùng bánh mì và chân giò hun khói đặt lên bàn, đi tới bên giường ngồi xuống.

Tần Thứ yên lặng nhìn nàng một cái, sắc mặt ảm đạm nhìn không ra biểu tình gì, gật đầu nói: "Ngươi nâng ta đứng lên đi.

"

Đường Vũ Phỉ chứng kiến bộ dáng này của Tần Thứ, trong lòng có chút đau xót, nhưng là đến hiện tại còn không biết trên người Tần Thứ đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, mặc dù muốn khuyên hắn, cũng không biết nói gì.

Giúp Tần Thứ rời giường, chứng kiến hắn nhe răng trợn mắt chịu đau, toàn thân run rẩy, nàng vội la lên: "Tiểu Thứ, nếu không ngươi cứ nằm ở trên giường, ta đút cho ngươi ăn. Ngày hôm qua bác sĩ nói ngươi thân thể suy yếu, nhiều phần mềm bị thương, nhưng hiện tại nhìn tình huống của ngươi giống như rất nghiêm trọng a, nếu không ta gọi thầy thuốc trên thuyền tới giúp ngươi kiểm tra.

"

Tần Thứ khoát tay nói: "Không cần, thầy thuốc nhìn không ra đâu. Ngươi hay trước nâng ta đứng lên đi, ta muốn rửa mặt.

"

Dưới sự giúp đỡ của Đường Vũ Phỉ, Tần Thứ giống như một lão nhân tuổi già, rốt cục run rẩy đứng lên. Chẳng qua đau đớn kịch liệt đã làm toàn thân đều tuôn mồ hôi ướt đẫm.

Đường Vũ Phỉ cắn môi, đôi mắt đỏ lên. Thật cẩn thận giúp đỡ Tần Thứ đi vào phòng rửa mặt, lại ân cần hầu hạ hắn rửa mặt. Xong hết thảy, Tần Thứ tựa hồ khôi phục một chút tinh thần, từng ngụm từng ngụm ăn hết bữa sáng, hắn cần bổ sung thể lực, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể làm hắn mau chóng khôi phục.

"Có đủ hay không, nếu không đủ, ta lại đi lấy thêm.

" Đường Vũ Phỉ hỏi.

Tần Thứ lắc đầu nói: "Đủ rồi.

" Nói xong, lại nhìn Đường Vũ Phỉ nói: "Cám ơn ngươi.

"

Đường Vũ Phỉ thật lòng nói: "Nên là ta tạ ơn ngươi mới đúng, nếu là không có ngươi, ta sợ là không chạy khỏi độc thủ của đám người kia.

" Dừng một chút, còn nói thêm: "Ta vốn định qua vài ngày, lại đi Nê Ba Thôn thăm ngươi. Không nghĩ tới gặp ngươi ở Nam Hải mờ mịt này, ngươi, ngươi.

.

. Ngươi đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì a?"

Tần Thứ có chút, khẽ thở dài, nhắm mắt, nhàn nhạt nói: "Không có gì, một chút việc vặt mà thôi. Đúng rồi.

.

.

" Tần Thứ bỗng nhiên mở to mắt, đôi mắt có chút đỏ lên, thanh âm trầm thấp nói: "Gia gia của ta đã qua đời.

"