Tuy rằng đã lập đông , nhưng khí tức trời thu vẫn chưa bị đẩy lui , ngày thường cũng phi thường sáng sủa .
Diểu Đông nhìn ánh dương quang tràn đến , tạo thành những đường viền tinh xảo trên bàn học , sàn nhà tới song cửa gỗ .
Y kỳ thực có điểm không rõ vì sao ngày hôm qua tính tình đột nhiên nóng giận như vậy .
Từ khi đi đến thế giới này , Diểu Đông rất hiếm khi phát giận , lại còn nổi giận với một người chỉ mới quen vài tháng .
Huống chi đại thúc hắn , kỳ thực cũng không làm sai gì cả .
Y nhìn những vệt loang lổ bóng cây khắc trên mặt bàn , thất thần . Sau đó bị câu “Thái tử điện hạ” lạnh lùng của Trang Quý kéo về hiện thực .
Ừm , tình huống hiện tại là Thuận đế đang muốn kiểm tra việc học của các hoàng tử .
Diểu Đông mím môi , trước đông đảo ánh mắt khinh miệt và trào phúng , đứng dậy .
Kỳ thực kiểm tra của Thuận đế cũng chỉ là bàng thính (dự giờ ) mà thôi .
Trang Quý hỏi vài vấn đề , hoàng tử được hỏi sẽ trả lời , Thuận đế ngồi một bên lắng nghe , không đưa ra bất cứ đánh giá nào . Chỉ khi nghe được đáp án nào ưu việt thì hắn mới cười cười , sau đó thuận miệng hỏi ra mấy ngụ ý sâu sắc của vấn đề .
Bất quá vượt qua được sát hạch , cũng chỉ có Phủ Tử Dục mà thôi.
Về phần Diểu Đông , Trang Quý đã từng trước mặt Thuận đế và chúng hoàng tử , khinh trào nói “Thái tử điện hạ thực sự ngu dốt , thần bất lực”.
Khi đó Thuận đế chỉ cười khẽ, không nhìn đến Diểu Đông còn đang đứng , vung ống tay áo lên nói “Phủ Tử Dục , ngươi tới trả lời .
”
Diểu Đông xác thực không phải quá thông minh .
Nhưng so với người cùng trang lứa mà nói , y chung quy cũng hơn mười tám năm ký ức , những vấn đề mà Trang Qúy nêu ra , y đều biết đáp án .
Chỉ là ...
Diểu Đông không muốn trả lời . Y không chỉ không muốn đáp lại ngữ khí khinh miệt kia ,
về phương diện khác , y cũng không muốn đẩy bản thân vào hoàn cảnh nguy hiểm .
Các hoàng tử có dã tâm đều dõi theo vị trí của y , một thái tử ngu dốt sẽ chẳng đáng cho bọn họ để tâm.
Trong đại điện im lặng ,
Diểu Đông thu liễm suy nghĩ , đợi Trang Qúy xảo quyệt đưa ra câu hỏi , thế nhưng Thuận đế lại mở miệng nói “Tử Dương , trẫm tới hỏi ngươi .
”
Trong đại điện vẫn im lặng như trước , chỉ khác là trên nét mặt của mọi người lộ ra thần sắc kinh ngạc .
Phụ hoàng từ trước tới giờ không nói tới thái tử , luôn đối với y hờ hững , vì sao hôm nay…. hay là phụ hoàng muốn tự mình làm khó y ?
Chúng hoàng tử nói thầm trong lòng , trong mắt Phủ Tử Dục hiện lên hàm xúc khó lý giải , rời đi đường nhìn, trong lòng âm thầm có chủ định.
Diểu Đông đứng lên nghi hoặc liếc nhìnThuận đế , y rũ mi , sau đó theo quy củ nói “Phụ hoàng thỉnh hỏi.
”
Ngoài ý muốn chính là Thuận đế chỉ đưa ra một vấn đề đơn giản , đơn giản tới mức Diểu Đông vô luận thế nào cũng không thể không đáp được .
Mà khi Diểu Đông đáp xong , hắn chỉ cười nói không tồi.
Đối với lời tán thưởng của vị thượng giả , Diểu Đông chỉ mín môi , không có tiếp lời.
“Ngồi xuống đi.
” Thuận đế tựa hồ thở dài, hắn khoát khoát tay , nhìn Trang Qúy nói “Kế tiếp ,
ái khanh đến” .
Trang Quý do dự liếc mắt nhìn Thuận đế , sau đó theo lời Thuận đế khảo Diểu Đông , theo quy củ từng bước từng bước hỏi tiếp , thẳng đến khi kết thúc.
Thuận đế và Trang Qúy ly khai , thái phó kế tục giảng bài , Diểu Đông nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ , khẽ tách ra khỏi ánh mắt của mọi người .
Phủ Tử Dục đưa cho Diểu Đông tờ giấy , trên đó viết —- tan học phía sau đình Vân Hà.
Đình Vân Hà được kiến tạo trên hồ sen , đáng tiếc hiện tại đã tháng chín , hoa sen từ lâu đã lụi tàn .
Diểu Đông tựa vào thanh vịn hưởng thụ một chút gió , sau đó nghe Vô Xá ở phía sau lạnh lùng hô một câu “Nhị điện hạ.
”
Xoay người , y thấy Phủ Tử Dục muốn len lén tới gần bị ngăn lại , vẻ mặt lạnh lùng giằng co trừng Vô Xá.
Chú ý tới đường nhìn của Diểu Đông , Phủ Tử Dục nghiêng đầu dõi theo y nói “Tử Dục muốn cùng hoàng huynh gặp riêng nói mấy câu .
”
Diểu Đông đáp “Vô Xá không phải ngoại nhân .
”
Phủ Tử Dục nở nụ cười “Như vậy hắn ngăn ta lại , lẽ nào ta là ngoại nhân ?”
Diểu Đông không nói lời nào , Vô Xá căm giận buông tay , Phủ Tử Dục tiến đến bên tai Diểu Đông hỏi lại “Tử Dục là ngoại nhân sao ?”
Diểu Đông rũ mắt , Phủ tử dục thở dài , không kiên trì đuổi theo đáp án , cũng không ép Vô Xá rời khỏi nữa .
“Hoàng huynh sao lại chọc đến phụ hoàng?” .
Lúc ở cùng nhau , có thể nói là lúc không có mặt Thuận đế hoặc không có mặt phi tần và các hoàng tử , Phủ Tử Dục thích kề sát vào Diểu Đông nói chuyện , ngắm nhìn hàng mi của y .
Hắn nhìn chúng nó hoặc nhu thuận lặng im hoặc hơi rung động , có lẽ nếu giương lên , giấu trong cặp mắt trong trẻo kia tràn đầy hình ảnh chính mình .
Diểu Đông nhìn hắn nói “Ta không chọc đến hắn” .
“Phụ hoàng rất lợi hại” , Phủ Tử Dục say mê nhìn chăm chú vào mắt Diểu Đông , ôn nhu nói “Tử Dương không nên trêu chọc hắn có được hay không ?”
Diểu Đông nghe đến xưng hô ‘ Tử Dương’ thì hơi nhíu mày , nhưng cũng không truy cứu . Y chuyển đường nhìn , nói “Ta sẽ không đi trêu chọc hắn , nhị hoàng đệ nếu không còn chuyệngì khác , ta phải đi về .
”
“Nói chuyện với ta một chút không được sao?” Phủ Tử Dục nhẹ giọng hỏi .
Diểu Đông trầm mặc một hồi , cúi đầu , nhưng vẫn như trước nói “Ta phải đi về” .
Phủ Tử Dục tựa người vào thanh vịn mà Diểu Đông vừa tựa ,
nhìn thân ảnh của y tiêu thất nơi ngã rẽ hành lang , trong lòng khe khẽ thở dài .
Không ai biết bao năm nay hắn tổn hao biết bao tâm tư đem người kia giấu sau ánh hào quang của mình .
Đúng vậy , lén lút cất giấu , không cho bất luận kẻ nào chú ý tới .
Để tất cả mọi người cho rằng y chỉ là một thái tử u uất , chỉ có chính mình biết rằng , người kia đối với hắn mà nói , là sự tồn tại trân quý biết bao nhiêu .
Ráng chờ thêm một chút .
Phủ Tử Dục quay đầu , nhìn nước gợn nhẹ nhàng theo gió , khóe miệng cong lên .
Chờ thêm một chút , chờ tất cả cản trở bị dẹp đi , chờ chính mình có đủ năng lực bảo hộ y ….
.
Tử Dương , khi đó vô luận ngươi có nguyện ý hay không ,
ta cũng sẽ không bao giờ buông tay để ngươi rời đi .