Lần thứ hai tới Phong Sơn , Diểu Đông thấy thanh y nhân ngồi trên mái nhà , uống rượu ngắm trăng .
“Đại thúc .
” Diểu Đông nhảy lên mái nhà , hểnh hểnh mũi , nói “Ồ, là Mặc Hương .
”
Thanh y nhân rót cho y một chén , Diểu Đông lắc đầu “Sẽ say a .
”
Thanh y nhân cũng không ép , Diểu Đông ngồi bên cạnh hắn , nói “Đại thúc thật lợi hại , cư nhiên có thể tìm tới nơi này.
”
Nhất Tuần đại sư thiết kế trận pháp trong sơn lâm , không có giải trận , một người vô luận vòng quanh bao nhiêu lâu cũng sẽ không tìm được ‘Phong Sơn’.
“Trận pháp này xác thực rất quỷ dị ,
”, thanh y nhân nói “Ta mất ba ngày mới phá giải được.
”
Diểu Đông nhìn thanh y nhân , nhớ tới Nhất Tuần đại sư lúc nói về trận pháp này vô địch thiên hạ , lợi hại ra sao vẻ mặt đắc ý như thế nào , nhăn nhăn mũi , nhịn không được cười cười .
“Ta tới tửu quán , hỏa kế nói người bình thường không thể nào đi vào .
”
“Ừm,
” Diểu Đông một tay chống cằm , tay kia xẹt qua mái ngói đen chì “Ta cũng rất ít khi tới đây.
”
“Nơi này là Phong Sơn ?” thanh y nhân nhìn một vòng xung quanh , sơn lâm này không có gì đặc biệt , kỳ quái hỏi “Vì sao cần kỳ môn dị trận bảo vệ vậy ?”
“A—-” Diểu Đông giương mắt , ngữ điệu nâng cao có chút hoài niệm ” ‘Phong Sơn’ là ta và Nhất Tuần đại sư cùng nhau tu kiến .
”
“Cùng nhau kiếm gỗ , cùng nhau đi chợ mua mái ngói , cùng nhau xây a …” y ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng xa vời, khóe miệng cong lên độ cong nho nhỏ ” Ngay cả chữ trên bảng hiệu , cũng là một người lại một người viết . Phong sơn là căn cứ bí mật của ta và Nhất Tuần đại sư .
”
“Nhất Tuần đại sư ?”, thanh y nhân bỗng nhiên đè thấp thanh âm, hắn hỏi “Đó là ai ?”
“Một người rất lợi hại , một tăng nhân vân du tứ hải .
” Diểu Đông trả lời .
“Vậy Diểu Đông quen biết hắn như thế nào ?”
“Ưmm…”.
Diểu Đông suy nghĩ một chút “Có một lần …đại khái là lúc lễ gì đó a , ta bị phạt quỳ từ đường , đến nửa đêm thì Nhất Tuần đại sư bỗng nhiên xuất hiện ….
”
Kỳ thực ngày đó là trừ tịch .
Thân phận thái tử của Diểu Đông khiến Tần quý phi chướng mắt , bị nàng ngáng chân , trong yến tiệc gây ra sai lầm .
Thuận đế cư nhiên nhìn thấu , hắn nhìn thấy Tần quý phi xem Diểu Đông như cái gai trong mắt , trào phúng cười , liền thuận theo nàng , phạt Diểu Đông quỳ từ đường .
Đúng lúc đó là đêm giao thừa náo nhiệt , đứa nhỏ luôn luôn im lặng trốn phía sau Chu hoàng hậu , cứ như vậy bị hắn lôi ra phía trước .
Sáu tuổi — Diểu Đông cô cô linh linh quỳ gối nơi từ đường , thầm nghĩ không biết mẫu hậu có lạnh hay không .
Trên thực tế , từ đường chỉ có nến hương , trống trải như vậy , lại là đêm tháng chạp , muốn lạnh lẽo bao nhiêu thì có bấy nhiêu lạnh lẽo .
Y đưa tay thổi khí , nghe tiếng chuông báo giờ xa xa vang mười một tiếng .
Thời gian trôi qua , hay bắt đầu một năm mới a …. đang chán chết suy nghĩ , một hòa thượng quần áo chật vật bỗng nhiên xông vào.
“Oa ~ thơm! Thực sự là thơm quá !
”
Hòa thượng nhìn thức ăn trên bàn thờ hai mắt phát sáng , như hổ như lang ngoạm a ngoạm , cắn a cắn .
Diểu Đông hơi nghi hoặc hắn ta đã vượt qua lớp canh giữ nghiêm ngặt bằng cách nào để tiến vào từ đường , tiếng động lớn như vậy vì sao không kinh động thủ vệ bên ngoài .
Y quay đầu nhìn thoáng qua đại môn , nơi mà hòa thượng có lẽ đã chui vào , sau đó đem nhũng nghi hoặc này …… quăng qua một bên .
Diểu Đông cúi đầu , vươn tay tại sàn nhà băng lãnh gạch gạch tô tô chữ “Tố” , sau đó lại viết “Mẫu hậu .
”
Y nghiêng nghiêng đầu , lặng lẽ cười cười , tựa hồ trong cơn buồn chán tìm được một thú vui lớn , bắt đầu viết khắp nơi trên mặt đất “Tố “, “Mẫu hậu” ,
thẳng đến khi tên hòa thượng ăn no , tiến đến trước mặt y mới thôi.
Diểu Đông thu hồi ngón tay , yên lặng nhìn hắn . Tên hòa thượng liếc nhìn bài vị liệt tổ liệt tông trên đài thờ , cười nói “Những tấm gỗ này thì ăn cái gì a? Người chết thì ăn cái gì chứ ? Thật là lãng phí ! Nhóc con , ngươi nói đúng không ?”
Diểu Đông hạ mi mắt , không nói đúng , cũng chẳng nói sai .
Hòa thượng đánh chén no nê , giả vờ thâm trầm cảm thán “Ngươi nói , sinh mệnh là gì ?”
Diểu Đông rũ mắt .
Y nhớ tới chính mình đã một đời buông tha sinh mệnh , lo sợ vô thố , sau lại gặp mẫu hậu giống y như Tố thì kinh hỉ , cảm thấy khó nói nên lời , lặng lẽ cong cong khóe miệng , thấp giọng lẩm bẩm “Là một loại kỳ tích a.
”
Sau đó hòa thượng biến mất , lưu lại Diểu Đông quỳ một mình , mãi cho đến bình minh .
Ngày đầu tiên của năm mới , Diểu Đông bởi vì ăn vụng cống phẩm phạm phải tội danh đại bất kính , bị phạt hình trượng .
Y không tranh cãi , yên lặng thừa nhận ,
sau đó ghé vào lòng Chu hoàng hậu để trấn an , trong ngực im lặng mỉm cười .
“Nhất Tuần đại sư ăn vụng thức ăn thờ phụng , hại ta bị đòn , nên thu ta làm đồ đệ coi như bồi thường.
”
Thanh y nhân thật lâu không lên tiếng , Diểu Đông lại nằm sấp xuống , nhìn thanh ngói nhiễm màu ánh trăng , ngốc lăng ra .
Một lát sau ,
người nọ mở lời hỏi “Vậy theo Nhất Tuần , Diểu Đông đã học được những gì?”
“Kỳ thực cũng không có gì” Diểu Đông mạc danh kì diệu họa ra ký hiệu đặc biệt trên mái ngói , nhàn nhạt nói “Ta thiếu thông minh , cái gì cũng không tốt , học suốt ba năm , cũng chỉ được khinh công .
”
“Hòa thượng kia chỉ dạy ngươi ba năm ư ?”
“Ừm”, Diểu Đông quay qua , nhìn thanh y nhân nở nụ cười “Nhất tuần đại sư nói hắn ở một nơi đều chỉ lưu lại một tuần ,
lưu lại dạy ta ba năm , đã là phá vỡ quy tắc rồi.
”
“Ba năm thì học được gì chứ ?” Thanh y nhân lạnh lùng nói “Sư phụ như hắn không làm tròn trách nhiệm .
”
Đối với một người yêu thích vân du tứ hải mà nói thì ba năm không quá ngắn , thế nhưng thanh y nhân bỗng nhiên nhớ lại , lần kia lãnh đòn trượng , thái tử sốt cao bất tỉnh , tính mạng bị đe dọa , sau khi cứu khỏi phải mất ba tháng mới có thể đi lại .
Tuy rằng lúc đó không để trong lòng , bây giờ nghĩ lại , thanh y nhân thế nào cũng đều nghĩ Nhất Tuần kia bồi thường như vậy không đủ .
Hắn phiền muộn uống ngụm rượu , Diểu Đông bên cạnh cười nói “Ta cũng chẳng muốn học cái gì cả.
”
Thiếu niên cúi đầu , mái tóc đen nhu thuận rũ xuống , rơi bên tai lộ ra chiếc cổ trắng nõn . Y thấp giọng nói “Bất quá khoảng thời gian Nhất Tuần đại sư ở chỗ này , cuộc sống ở Phong Sơn xác thực rất thú vị .
”
Diểu Đông lại trầm mặc , thanh y nhân buông chén rượu , thầ̀n sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng dưới ánh trăng nháy mắt mang theo tia phức tạp không gì sánh nổi . Hắn bỗng vươn tay , xoa xoa đầu Diểu Đông nói “Sau này ta sẽ thường xuyên tới .
”
Diểu Đông quay đầu đi , lộ ra một con mắt nhìn chằm chằm thanh y nhân , sau một hồi , y cong khoé miệng nhẹ nở nụ cười .
Thanh y nhân nói muốn ngắm mặt trời mọc , vì vậy hai người đều trụ lại Phong Sơn .
Diểu Đông nằm trong góc giường đưa lưng về phía thanh y nhân , dán sát vào tường , cuộn mình lại thành một vòng nho nhỏ .
Thanh y nhân ôn nhu nói “Cuộn lại như vậy lúc ngủ sẽ khó chịu .
” Diểu Đông lắc đầu .
Y nói “Lạnh .
”
Thanh y nhân sửng sốt một chút “Hiện nay đang là tháng tám .
”
Diểu Đông không đáp lời , thanh y nhân nhớ tới lúc ở trong khách *** ở Lê huyện , y cũng như thế này cuộn tròn trong chăn , liền thở dài , đưa tay kéo y vào trong lòng , nhẹ giọng hỏi “Như vậy có cảm thấy khá hơn không?”
Động tác của thanh y nhân rất bất ngờ , Diểu Đông lại càng hoảng sợ , cố sức tránh né , những vẫn không thể tránh đi . Vì vậy y cứng ngắc thân thể , tựa vào lòng thanh y nhân .
Thanh y nhân lộ ra mạt cười đắc ý .
Hắn ngay từ đầu không định kiên trì như vậy , chỉ là ôm lấy thân thể lạnh lạnh của thiếu niên vào lòng , cảm giác thật tốt , mê hoặc khiến hắn không muốn buông tay .
Thanh y nhân thở dài , cằm khoát lên đỉnh đầu y , thoải mái nhắm mắt lại , an tĩnh như đang ngủ .
Bóng đêm mờ ảo , Diểu Đông cũng chỉ mơ hồ nhìn thấy đường nét trên khuôn mặt hắn .
Y lẳng lặng cảm thụ được hơi thở ấm áp của thanh y nhân phả trên đỉnh đầu , cắn cắn môi , đôi mắt khép hờ phiếm thượng một tầng sương mù .
Ngủ không bao lâu , trời còn chưa sáng , hai người đã tỉnh .
Diểu Đông ngồi trên đại thụ ở đỉnh núi đón mặt trời mọc, thanh y nhân dướng tàng cây luyện kiếm .
Trời dần dần sáng lên, làn sương long lanh , giơ chân , xoạc ra , khom lưng , xoay tròn , động tác thanh y nhân múa kiếm ưu nhã hoa mỹ , giống như đang múa một vũ khúc.
Diểu Đông dựa vào thân cây , hái phiến lá , theo dáng chuyển động của hắn ,
thổi ra một đoạn giai điêu kỳ ảo xa xưa .
Lúc giai điệu dừng lại , thanh y nhân đã đứng trên cành cây y đang ngồi .
“Có muốn học không ?” Thanh y nhân hỏi.
Diểu Đông tỉ mỉ suy nghĩ một chút , tựa hồ cũng không biết có nên học hay không .
Thanh y nhân nở nụ cười “Vẫn là nên học đi,
” hắn nắm lấy cánh tay Diểu Đông ” Luyện cho rắn chắc cũng tốt , ngươi quá ốm.
”
Diểu Đông vốn định nói luyện kiếm cũng không béo lên được , đôi mắt lưu chuyển qua lại , cuối cùng chỉ gật đầu , nói câu ‘Được’.