Đỉnh Cấp Tông Sư

Đỉnh Cấp Tông Sư

Cập nhật: 08/04/2024
Tác giả: Tô Minh
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 6,515,161
Đánh giá:                        
Đô thị
     
     

Lúc này Phong Vũ Vân cũng đờ người ra.

“ừm!

” Tô Minh gật đầu nói một từ.

Tô Minh vốn không định đưa Tô Ly đi cùng, bởi vì quá nguy hiểm.

Nhưng đối thủ là Nhiếp Thanh Cầm. Anh không dám để Tô Ly ở lại, nếu không thì sắp xếp cho Tô Ly ở đâu được?

Ngộ nhỡ sai sót mà để Nhiếp Thanh cầm biết được bắt Tô Ly đi thì toi luôn.

Vì vậy Tô Minh vẫn quyết định đưa Tô Ly đi theo mình là an toàn nhất.

“Tô Minh! Anh thât sư nắm chắc

sao?” Phong Vũ Vân nhìn chằm chằm vào Tô Minh, hỏi.

“ừm!

” ánh mắt Tô Minh vô cùng bình tĩnh.

Rất nhanh, Tô Minh, Tô Ly và Phong Vũ Vân ngồi lên tàu con thoi tác chiến của Thái Nhất thần quốc đi về phía Thái Nhất thần quốc.

Từ nhà họ Nguyên đến Thái Nhất thần quốc cũng phải mất mấy ngày.

Tô Minh vào cung điện của tàu con thoi tác chiến là bắt đầu tu luyện, lĩnh ngộ dần Thái u Nhiếp Hồn’. Phong Vũ Vân và Tô Ly thì căng thẳng, không có tâm trạng tu luyện, chỉ ngồi nói chuyện với nhau.

Thời gian từng giây từng phút trôi đi. Các bạn đang đọc truyệŋ tại w•eb ŋhayho.

čom

Hai ngày sau…

“Chuyện gì vậy? Tại sao lại có sát khí nặng như vậy? Sao tàu lại chuyển hướng thế? Chúng ta đang đi đâu

đây?” Tô Minh mở mắt ra, không nói gì, ánh mắt và sắc mặt thần bí. Trong lúc Tô Minh mở mắt ra thì Phong Vũ Vân và Tô Ly đang uống trà trong cung điện cũng mở mắt ra, sắc mặt biến đổi, đứng dậy hét lớn, trong giọng nói đều là vè kinh hãi và khó hiểu, có cả sự phẫn nộ.

Hóa ra… Tàu con thoi tác chiến trong hai ngày này cứ trôi bồng bềnh trong hư không vô tận, căn bản không đến Thái Nhất thần quốc.

“Cô chủ! Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Rốt cuộc chúng ta đi đâu đây? Phía trưởng lão ở tàu con thoi tác chiến nói là chúng ta bị hút bởi sức hút khủng khiếp, tàu của chúng ta không khống chê được mà cứ đi xuống dưới, căn bản không thoát được”, Tiểu Mạt cũng ở trong cung điện như sắp khóc, khuôn mặt xinh đẹp đã nhuốm lệ.

Toàn thân Tô Ly run rẩy, có chút

hoảng loạn và sợ hãi.

“Chết tiệt!

” Phong Vũ Vân thầm mắng một câu, vừa định đi ra bên ngoài tàu con thoi tác chiến.

Đúng lúc này, Tô Minh đột nhiên đứng lên, thoắt cái đã đứng trước mặt Phong Vũ Vân, ngăn cô ta lại, nói: “Vũ Vân! Khó trách cô không đấu lại được mẹ kế của cô. Đầu óc cô thua kém bà ta nhiều”.

Tô Minh nói mà có chút bất lực.

“Tô Minh! Anh!

”, Phong Vũ Vân định nói gì đó thì Tô Minh quay đầu lại nhìn Tiểu Mạt ở bên cạnh, nói: “Tôi rất hiếu kỳ, cô Tiểu Mạt bị Nhiếp Thanh cầm mua chuộc từ lúc nào vậy? Rốt cuộc bà ta hứa hẹn với cô điều kiện gì để cô phản bội Phong Vũ Vân thế? Ngoài ra, cô Tiểu Mạt còn ít tuổi mà khả năng diễn xuất lại tốt như vậy. Cứ khóc lóc sụt sùi đáng thương như thật. Nói thật lòng, nếu

cô diễn xuất ở trái đất thì cô nổi tiếng từ lâu rồi”.

Thân người Tiểu Mạt run rẩy, sắc mặt biến đổi nhưng cũng chỉ lúc đó thôi.

Phải nói là tâm lý cô ta khá vững. Cập nhật chương mới nhất tại nhayhȯ。com

“Tiểu Mạt?” con ngươi của Phong Vũ Vân như sắp bay ra ngoài, theo bản năng quay đầu nhìn Tiểu Mạt ở bên cạnh.

“Công chúa! Tôi không có!

” Tiểu Mạt lại khóc lóc minh oan, dáng vè vô cùng đáng thương, cắn môi phủ nhận.

“Không có sắp xếp của cô thì cô nghĩ trưởng lão của tàu con thoi tác chiến dám tùy ý đổi hướng của tàu không? Trên tàu này chỉ có Phong Vũ Vân mới có thể ra lệnh cho trưởng lão đó. Còn cô, chính là người phát ngôn của Phong Vũ Vân. Lời của cô cũng đại diện cho lời của Phong Vũ Vân,

đúng không cô Tiểu Mạt”, Tô Minh cười nói.

Mắt Phong Vũ Vân sáng lên.

“Hiện giờ tàu con thoi tác chiến sắp hạ xuống vị trí Huyền Vu, đúng không?” Tô Minh lại nói.

Lời nói vừa dứt thì sắc mặt Tiểu Mạt run rẩy.

Sao Tô Minh biết được? Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.

č0m

“Nhiếp Thanh cầm tìm đến tộc Minh để làm đồng minh đối phó với tôi. Nước cờ này rất hay nhưng tộc Minh cũng không phải kè ngốc. Nếu như không nắm chắc thì chắc chắn không muốn đứng ra liều mạng với tôi, cùng lắm là phái cường giả đến Thái Nhất thần quốc cùng với Nhiếp Thanh cầm ra tay đối phó với tôi. Dù sao thì cũng phải cố gắng giết tôi, ngộ nhỡ đến lúc không giết được thì hai bên cùng thiệt, vậy chẳng phải khiến Nhiếp Thanh cầm được hưởng

lợi sao?” Tô Minh sờ lên mũi, nói: “Trừ khi tộc Minh nắm chắc là sẽ giết được tôi. Như vậy, khi giết được tôi trước, họ có thể nuốt trọn Ma La Kiếm và các chí bảo trong tay tôi”.

Tô Minh phân tích từng chút một, dường như mình là người của tộc Minh.

“Tộc Minh có nắm chắc tuyệt đối giết được không? Niềm tin chắc đến từ vị trí Huyền Vu chăng?” Tô Minh nói: “Vị trí Huyền Vu chính là nơi mà tộc Vu Thần sống năm đó, cuối cùng họ chết cả. Cũng chính vì vậy mà sát khí ở đó có thể coi là nơi nồng nặc nhất trong cả nền văn minh xương, còn nặng hơn cả thành Thi Ma. Có tin đồn, sát khí ở nền văn minh xương chia làm năm phần, bốn phần đều ở vị trí Huyền Vu”.

Nhắc đến tộc Vu Thần, Tô Minh cũng quen thuộc.