Đỉnh Cấp Tông Sư

Đỉnh Cấp Tông Sư

Cập nhật: 08/04/2024
Tác giả: Tô Minh
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 6,515,161
Đánh giá:                        
Đô thị
     
     

“Khi cậu rời khỏi thế giới Đại Thiên, tới vực Hỗn Độn không lâu sau, huyết mạch của Huyết Vu Hổ đã hoàn toàn kích hoạt”, Hỗn Độn Long Quy không giấu đưdc nữa đành chậm rãi kể lại: “Sau khi huyết mạch kích hoạt, có một cường giả một gia tộc của nền văn minh ngoại vực đã tới đây, bọn họ nói, Huyết Vu Hổ là tộc nhân của chủng tộc Nghịch Huyết Ma Hổ bọn họ, hdn nữa

huyết mạch còn khá nồng hậu, muốn đưa Huyết Vu Hổ trở về chủng tộc Nghịch Huyết Ma Hổ này”.

Huyết Vu Hổ rất vui mừng, đương nhiên muốn đi, nó muốn được tìm hiểu mở mang võ đạo cao cấp hơn, cũng rất mong chờ môi trường võ đạo trong tộc Nghịch Huyết Ma Hổ mà mấy tộc nhân Nghịch Huyết Ma Hổ đó nói.

“Cuối cùng, Huyết Vu Hổ đã rời đi cùng với mấy người đó”, trong giọng nói của Hỗn Độn Long Quy có một tia ảo não, tựa như đang hối hận vì đã không ngăn cản.

“Vốn dĩ mặc dù ta không yên tâm, nhưng cũng suy nghĩ tích cực”, Hỗn Độn Long Quy tiếp tục nói: “Nhưng không ngờ mấy tháng sau, vào một ngày Huyết Vu Hổ lại quay trở lại”.

Nói đến đây, giọng nói của Hỗn Độn Long Quy có chút run rẩy.

Là phẫn nộ.

Là đau lòng.

Tô Minh im lặng, nghiêm túc lắng nghe.

“Khi Huyết Vu Hổ trở về thì chỉ còn một

hơi thở, hoàn toàn khác hẳn, căn cơ võ đạo đã hoàn toàn biến mất”.

“Ta hỏi nó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì nó không chịu nói gì cả”.

“Ta tốn rất nhiều sức lực mới trị thương đơn giản cho nó, giữđược tính mạng, nhưng võ đạo thì đã bị phế rồi”.

“Hiện tại, nó tự nhốt mình trong sơn động, mỗi ngày đều uống rượu, uống đến say khướt!

Sơn động tối đen.

Có chút hỗn loạn.

Tô Minh có thể rõ ràng nhìn thấy những vết tích trên hai bên vách động, hơn nữa trên vết tích còn có máu tươi.

Tô Minh nhìn về phía cuối sơn động, ở trong cùng trên một tảng đá, Huyết Vu Hổ một thân rách nát, ngồi phịch trên tảng đá lớn, trên tay vẫn còn đang cầm một vò rượu lớn.

“Lão Hổ”, Tô Minh đi tới ngồi xuống bên cạnh Huyết Vu Hổ.

Huyết Vu Hổ tựa như có vẻ đã say, toàn

thân toát ra khí tức trầm luân, tuyệt vọng, thậm chí có chút tử khí.

Sau khi Tô Minh ngồi xuống liền có thể cảm nhận được khí tức trên người Huyết Vu Hổ rất yếu.

Đặc biệt yếu.

Quả thực không khác với người thường là bao.

Một thân võ đạo gần như đã không còn, thậm chí, chỉ còn có một chút tử khí nữa.

“Lão Hổ, đừng uống nữa”, Tô Minh đặt tay lên bả vai Huyết Vu Hổ, ngưng giọng nói.

“Mặc kệ ta!

”, Huyết Vu Hổ nửa tỉnh nửa say, tựa hồ như không nhận ra Tô Minh là ai liền quát lên một tiếng, muốn hất tay Tô Minh ra nhưng không hất ra được.

Tô Minh đưa chân nguyên hỗn độn vào trong người Huyết Vu Hổ. Dũng mãnh thẩm thấu vào. Dùng chân khí để điều trị nội thương trong cơ thể cho nó, thuận tiện giải rượu luôn.

Sau hơn mười lượt hô hấp.

“Tô Minh, anh làm gì vậy? Đừng lãng phí

sức lực nữa, tôi đã là một người tàn phế rồi!

”, Huyết Vu Hổ tỉnh rượu rồi, nhìn thấy Tô Minh thì có chút kích động, nhưng ánh mắt lại trở nên ảm đạm, cười khổ nói.

“Lão Hổ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, Tô Minh hỏi.

Huyết Vu Hổ không trả lời mà chỉ nâng vò rưdu lên muốn tiếp tục uống

“Ba!

Tô Minh trực tiếp đập vò rượu xuống mặt đất, nói: “Đừng uống nữa, anh nói hết ra đi, sau khi giải quyết xong nếu anh muốn uống tôi uống với anh tới khi say mèm mới thôi, bây giờ uống cái quái gì chứ? Chỉ cần chưa chết thì tất cả vẫn còn hy vọng, đều có thể giải quyết! Sao lại sự đến mức độ này? Anh là hổ đó!