Đỉnh Cấp Tông Sư

Đỉnh Cấp Tông Sư

Cập nhật: 08/04/2024
Tác giả: Tô Minh
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 6,515,161
Đánh giá:                        
Đô thị
     
     

Trên bầu trời.

Trên khe hở không gian, ba bốn nghìn yêu nghiệt thiên tài cuối cùng lại một lần nữa trở nên kích động:

“Không được nữa rồi chăng? Đến cực hạn rồi! Cũng chỉ có thể quay đầu thôi….

“Giả vờ cái gì cơ chứ? Còn thực sự tưởng rằng có thể đi từng bước đến nơi sâu nhất của đại dương nham thạch để đối mặt với lão quái vật của ý chí văn minh cấp ba đó sao?”

“Ha ha ha… lợi hại hơn nữa đi!

“Có bản lĩnh, thì tiếp tục đi xuống đi!

“Lớp phòng ngự thứ hai là tổ khí đỉnh phong, tổ khí đỉnh phong tuy rằng rất lợi hại, nhưng cũng tuyệt đối không thể chống đỡ được sức công phá của sự ăn mòn và hủy diệt đến cực hạn của ngọn lửa dưới hơn 400 mét kia”.

Trong những âm thanh kích động cùng châm chọc, giọng nói già nua kia lại vang lên: “Chàng trai trẻ, còn tiếp tục sao?”

Có chút dí dỏm.

“Chàng trai, cậu chỉ còn cách lão tổ này tầm 2600 mét nữa. Chỉ vậy mà thôi”, giọng nói già nua lại nói, khôi hài đến cực điểm.

Thì ra đại dương nham thạch này không được tính là cực sâu, chỉ có 3000 mét.

Tô Minh đã đi hết 400 mét.

Nhưng càng xuống dưới càng đáng sợ!

Mỗi bước chân đều là địa ngục trong địa ngục!

“Đương nhiên là tiếp tục!

”, điều mà mọi người không ngờ là Tô Minh lại gật đầu: “Đã nói là đứng trước mặt ông, sau đó giết chết ông thì tôi sẽ làm được, tôi là người kính già yêu trẻ, nói lời giữ lời”.

Vừa nói, Tô Minh vậy… vậy… vậy mà thực sự tiếp tục đi xuống.

“Xùy xùy xùy…”, Tô Minh lại đi xuống, lớp nham thạch đang trào dâng hai màu đen vàng như muốn thiêu cháy linh hồn kia như càng trở nên điên cuồng, những đòn công kích không kiêng nể bùng phát, mùi vị hủy diệt, nóng chảy cùng tử vong nồng nặc đến mức thấm đậm tim gan,

cho dù chỉ liếc mắt một cái cũng có một loại cảm giác huyết quản nóng bỏng, con ngươi nóng rát, đáng sợ tới mức khiến con người ta toàn thân phải rợn tóc gáy, âm thanh chói tai vang lên, là âm thanh lớp phòng ngự thứ hai từ bia Huyền Diệu của Tô Minh bị ăn mòn và đốt cháy, có thể thấy rõ ràng ánh sáng bao quanh bia Huyền Diệu đang run rẩy, trên đó còn có dấu vết của sự gặm nhấm và thiêu đốt.

Thật là điên rồ!

Trên bầu trời hàng ngàn yêu nghiệt đều sợ tới mức đầu lưỡi run rẩy, mặc dù bọn họ đố kỵ, không thoải mái thậm chí muốn Tô Minh chết đi, cũng biết rằng, anh thực sự không thể bước tới trước mặt lão quái vật của ý chí văn minh thuộc nền văn minh cấp ba kia, nhưng cũng không đến nỗi chí bảo phòng ngự như lớp phòng ngự thứ hai kia nhanh như vậy liền… liền bị ăn mòn, thiêu đốt

thành dáng vẻ này!

Đó là cấp bậc tố khí đỉnh phong!

Thế nào được gọi là tổ khí đỉnh phong? Thế lực đỉnh cao nhất của nền văn minh cấp hai không chắc đã có thể lấy ra được một kiện tổ khí đỉnh phong, uy lực cực hạn của một kiện tổ khí đỉnh phong đại khái có thể trấn áp giết gọn tất cả những tu giả võ đạo dưới cảnh giới Tiên Đế.

Tố khí đỉnh phong thực sự rất dũng mãnh!

Nhưng cứ như vậy… như vậy bị ngọn lửa nham thạch kia tấn công lấn áp, bắt đầu bị thương rồi… chỉ có thể nói, ngọn lửa nham thạch kia quá mạnh mẽ! Mạnh tới mức khiến người ta phải căm phẫn, mạnh tới mức không ngôn từ nào có thể hình dung!

Nhìn thế này, chỉ cần Tô Minh không phải là một người trì độn, chỉ cần anh còn có một chút đầu óc, cũng nên quay đầu đi thôi?

Cứng đầu cũng phải có mức độ? Tuy nhiên….

“Xùy xùy xùy!

”, Tô Minh lại tiếp tục hướng xuống dưới, lớp phòng ngự thứ hai từ bia Huyền Diệu kia càng lúc càng bị ăn mòn nghiêm trọng, ánh sáng phát ra cũng ảm đạm hơn, các vết cháy cũng lan rộng hơn.

“Đừng đi xuống nữa! Tô Minh, làm ơn, đừng đi xuống dưới nữa!

”, đôi mắt đẹp của Sơ Huyền Tình đang đứng trên bầu trời đã ánh lệ, cô hét lớn từng tiếng, cô ta biết anh nghe không thấy, nhưng vẫn không nhịn được mà kêu gào.

Tại sao nhất định phải bướng bỉnh như vậy!

Tại sao cứ phải làm khó bản thân mình như vậy?

“Chàng trai trẻ, nói lời phải giữ lấy lời đó!

”, giọng nói già nua kia càng tỏ ra bỡn cợt, đều đã có chút khàn khàn.

“Đương nhiên phải giữ lời, nếu không thì?”, Tô Minh cười nhàn nhạt.