Đỉnh Cấp Tông Sư

Đỉnh Cấp Tông Sư

Cập nhật: 08/04/2024
Tác giả: Tô Minh
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 6,515,161
Đánh giá:                        
Đô thị
     
     

Sau khi Tô Minh thu lại tất cả kiếm khắc thì anh đi đến bên cạnh Tống Cấm Phồn, hỏi: “Cẩm Phồn! Em nhìn cái gì vậy?”

“Những hoa văn trên tường của mật thất không phải là vẽ lung tung đâu mà là… Là kiếm kỹ đấy”, Tống Cẩm Phồn nghiêm túc nói.

Sau đó, Tống Cẩm Phồn lại khoanh chân ngồi xuống.

Cô bắt đầu lĩnh ngộ, quan sát, ghi nhớ những kiếm kỹ phức tạp trên vách tường.

Còn Tô Minh thì không có hứng thú.

Đúng thế! Anh không thiếu kiếm kỹ, chỉ cần Thiên Vẫn Kiếm Pháp là đủ mạnh rồi, kiếm pháp không nhiều, không tinh xảo, Thiên Vẫn Kiếm Pháp của anh vẫn chưa tu luyện đến mức viên mãn, không có thời gian nuốt hết tất cả những kiếm pháp khác chứ đừng nói là trong tay còn có một bộ ‘Luân Hồi Kiếm Pháp’ đến từ tháp kiếm Phù Đồ trong bí cảnh Mai Tiên. Anh chuẩn bị tu luyện ‘Luân Hồi Kiếm Pháp’ bởi vì nó quá phù hợp, dường như sinh ra để dành cho anh. Kiếm kết hợp với kiếm pháp đúng là khiến người ta có hứng thú và mong đợi.

Nhìn thấy Tống Cấm Phồn ngồi xuống chìm đắm vào tu luyện và lĩnh ngộ, Tô Minh cũng không muốn nhàn rỗi, anh cũng ngồi xuống.

Sau khi Tống Cẩm Phồn kết thúc tu luyện, anh và cô phải đến Thiên Nhẫn

Tông đế tìm Tiêu Nhược Dư. Nói ra thì Tô Minh cũng có chút nhớ Tiêu Nhược Dư.

Trong đầu anh không khỏi hiện lên hình ảnh của Tiêu Nhược Dư.

Sau đó anh lại vứt bỏ những tạp niệm này, bắt đầu hấp thụ kiếm khắc.

Anh điên cuồng hấp thụ hơn chục kiếm khắc.

Tô Minh giống như bọt biển khô gặp nước.

Sau đó anh điên cuồng và không chút kiêng kị mà hấp thụ, nuốt trọn.

Thiên Nhẫn Tông…

Trong một tòa nhà đứng sừng sững độc lập, Tiêu Nhược Dư đang tu luyện trong đó nhưng tâm không tịnh.

Cô ta không thể kìm nổi nỗi nhớ Tô Minh, không biết Tô Minh như thế nào rồi? Có nguy hiểm không? Bà lão Trầm Yên đã cứu Tô Minh chưa?

“Tô Minh! Anh có khỏe không? Tôi nhớ anh nhiều lắm!

”, Tiêu Nhược Dư cảm thấy có chút cô đơn, có chút nhớ nhung. Cô ta bước ra khỏi tu luyện, mở to mắt, đứng dậy rồi đi đến bên cạnh bàn trà. Trước tiên là rót cho mình cốc trà, sau đó lại đến bên cửa sổ, đẩy cửa ra rồi nhìn ra ngoài. Trên khuôn mặt đẹp có chút lạnh lùng, cô đơn và ảm đạm.

Đúng lúc này, đột nhiên…

“Tiêu Nhược Dư! Cút ra ngoài cho tôi! Đồ tiện nhân điên rồ!

”, một giọng nói chói tai, sắc bén như xé tan bầu trời.

Trong giọng nói có chút oán hận, như sắp khóc, có cả vẻ thâm độc và phẫn nộ ngút trời.

Sắc mặt Tiêu Nhược Dư sầm lại rồi nhìn về phía xa thì thấy…

Có hàng chục bóng người giống như những chùm sáng đang lao về phía cô ta.

Dẫn đầu đám người đó là một cô gái mặc váy dài màu xanh, khuôn mặt yêu kiều nhưng kiểu rưng rưng sắp khóc, toàn thân run rấy, sát khí ngút trời.

Bên cạnh cô ta là hàng chục đệ tử, trưởng lão và chấp sự của Thiên Nhẫn Tông. Những người này đều là đệ tử và lãnh đạo cấp cao đi theo thánh nữ Hà Thanh Y.

Mỗi thánh nữ đều có những tùy tùng đi theo mình, điều này là hoàn toàn bình thường, cả Tiêu Nhược Dư cũng có. Sau đó là hàng trăm người chấp pháp. Sau nữa là hàng trăm ngàn đệ tử đều đến xem kịch hay.

Nhất thời, khí tức sục sôi, giống như đàn kiến chuyển nhà vô cùng đông đúc.

Một giây sau, có hàng chục người từ một bên khác vội vã, hoảng loạn, khó hiểu, dốc hết sức đi về phía Vân Noãn Phong. Những người này đều là người trong Thiên Nhẫn Tông đi theo Tiêu Nhược Dư. Chưa ai đặt chân đến nơi nhưng đã lớn tiếng gọi.

“Thánh nữ…”.

“Thánh nữ! xảy ra chuyện gì vậy?”

“Thánh nữ! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Đó chẳng phải là Lục Linh ở bên cạnh Hà Thanh Y sao? Con bé chết tiệt này là cái thá gì mà dám hống hách

“Người chấp pháp đều đến rồi, xem ra không có ý đồ tốt”.