Đỉnh Cấp Tông Sư

Đỉnh Cấp Tông Sư

Cập nhật: 08/04/2024
Tác giả: Tô Minh
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 6,515,161
Đánh giá:                        
Đô thị
     
     

Nhưng, vì nơi này là học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự, đánh nhau trên sân nhà, nên lực quy tắc chính là số mệnh và sức mạnh căn nguyên của học viện. Vì vậy, có thể sử dụng một cách dễ dàng và mạnh hơn quy luật cửu đoạn đỉnh phong bình thường rất nhiều.

Giờ đây, rõ ràng có thể cảm giác được một chưởng ấy như dùng tới sức mạnh của cả ngọn núi Thần ở Hạp Tự.

Khi đánh ra một chưởng ấy, sắc mặt của Tân Hạt cũng hơi tái đi vì tiêu hao rất lớn. Một đòn sát thủ cỡ đó, lẽ nào lại không mất sức?

Song, ánh mắt của Tân Hạt lại sáng ngời, nhìn chằm chằm vào đối phương. Nếu một chưởng kia có thể đánh thắng được hắn ta thì cũng đáng.

“Cũng tạm được”, một số học viên bên cạnh Dư Mộc Dưỡng liếc chưởng ấn kia, khen một câu, nhưng, chỉ thuận miệng khen mà thôi.

Còn Hoàng Bùi, hắn ta lại không chút sợ hãi, thậm chí còn có hơi phấn khích.

“Hay!

”, Hoàng Bùi quát, rồi hai chân bỗng giẫm mạnh xuống đất, sức mạnh dội ngược khủng bố khiến cả người hắn ta như một mũi tên lửa, bắn thẳng về phía chưởng ấn của Tân Hạt.

Thoáng chốc.

“Nát cho ông! Nát! Nát!

”, Hoàng Bùi đứng lơ lửng đối diện với chưởng ấn của Tân Hạt, điên cuồng đấm ra từng quyền một.

Mà điều khiến người ta chấn động, hoảng sợ, không tài nào tin nổi là… Chưởng ấn kia của Tân Hạt lại hơi bị ngăn cản. Khí thế rợp trời cũng khựng lại, bị từng quyền của Hoàng Bùi đánh cho ngừng lại. vả lại, ánh sáng trên chưởng ấn còn nhanh chóng biến mất!

“Không xong rồi!

”, Tân Hạt sợ ngây người, lòng đầy chấn động, may mà anh ta vẫn có kinh nghiệm chiến đấu, nên không dám ngây người, bất chợt phóng lên cao, đánh thẳng về phía Hoàng Bùi.

Song… khi Tân Hạt thi triển thân pháp đi đến bên cạnh Hoàng Bùi, hắn ta chỉ còn lại tàn ảnh.

“Con kiến, tốc độ của anh quá chậm”, Hoàng Bùi không chút kiêng nể khinh bỉ.

Hoàng Bùi né khỏi đòn tấn công của Tân Hạt, rồi giơ nắm tay lên, đấm thẳng vào chưởng ấn.

“Ầm, ầm, ầm…”

Quyền nào quyền nấy đều hết sức điên cuồng, chẳng mấy chốc…

“Ha ha ha… chỉ vậy thôi à!

Sau hơn mười quyền, Hoàng Bùi cười ha ha, trong tiếng cười to ấy của hắn ta, chưởng ấn của Tân Hạt đã vỡ vụn rồi biến mất, bị nắm tay đập nát!

“Chuyện này… chuyện này… sức mạnh cơ thể của anh ta chắc phải có 400 Long lực!

”, Nguyên Bảo run rẩy nói.

Khoảnh khắc khi Hoàng Bùi đấm nát chưởng ấn kia, phản ứng đầu tiên của Tân Hạt là lùi về phía sau, để tránh việc bị hắn ta thay đổi suy nghĩ giết chết mình.

Anh ta không né để bị giết à?

Nhưng mà… đã chậm.

Một quyền dần phóng to đấm thẳng về phía Tân Hạt, sắc mặt anh ta trắng bệch, định gập người lùi lại, nhưng vẫn không kịp!

Trong giây phút sống còn ấy, anh ta chỉ có thể giơ nắm tay lên, đón đỡ một quyền kia.

“Đùng…1

Hai quyền va vào nhau tạo nên âm thanh trầm đục.

Tân Hạt như một cây đinh bị búa đập một cái, bay ngược ra sau, trong lúc áy, cánh tay anh ta cũng nứt ra, chảy đầu máu, bị đấm thành một đống thịt vụn, trông vô cùng thê thảm.

Một giây sau, Tân Hạt nện xuống một góc trên sân võ đạo, hình thành một cái hố, bị thương rất nặng!

Vô số học viên học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự xông tới: “Tân sư huynh, anh sao rồi?”

Dù không chết, những Tân Hạt đã bị thương rất nặng.

Vô cùng nặng, chỉ còn thoi thóp một hơi. Tân Hạt khoanh chân ngồi dậy, bắt đầu trị thương, lòng hướng đạo lại gần như hỏng mất, thậm chí còn nghi ngờ con đường võ đạo của mình.

“Hoàng Bùi, sao con lại thế?”, Dư Mộc Dưỡng quát: “Ta bảo con ra tay nhẹ một chút mà”.

“Viện trưởng, con… con đã cố hết sức rồi, con còn không dùng cả vũ khí, mà dùng nắm tay để đánh đó, còn phải làm sao nữa? Bọn họ yếu như vậy, con-con cũng tuyệt vọng lắm chứ!

”, Hoàng Bùi muốn khóc, giang hai tay ra: “Con khổ quá mà”.

Sắc mặt Cố Hoàng Sí hết sức khó coi! Khó coi đến mức hù chết được người.

“Mọi người, tiếp theo là ai lên đây?”, Hoàng Bùi ngẩng đầu, nhìn về phía Nguyên Bảo và Hà Bất Hưu.

Hắn ta vẫn cảm thấy chưa đã, chơi đùa với mấy con gà cũng rất thú vị, còn dễ ghiền nữa chứ.

Hà Bất Hưu lùi lại, hắn ta cũng không muốn đi lên chịu chết và mất mặt, người phải biết tự mình hiếu lấy.