Đỉnh Cấp Tông Sư

Đỉnh Cấp Tông Sư

Cập nhật: 08/04/2024
Tác giả: Tô Minh
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 6,515,161
Đánh giá:                        
Đô thị
     
     

“Tin tức gì?”, lão tổ Hoành Nhất nghe vậy liền chau mày.

“Trong cuộc thi lớn diễn ra tại tổng viện vào mười nghìn năm sau, phàm là người tham gia đều phải là cảnh giới Thiên Kiếp Siêu Thoát trở lên, dưới cảnh giới này, ngay cả tư cách tham gia cũng không có”, Cố Hoàng Sí đáp: “Đây rõ ràng là đang chĩa mũi nhọn vào Hạp Tự của chúng ta, nhằm vào Tô Minh, thực lực của Tô Minh còn cả một quãng đường dài mới đạt tới cảnh giới đó, hiện tại lấy cảnh giới khởi đầu làm tư cách tham gia thật không công bằng chút nào, giống như đang cố ý vô tình mưu đồ ngăn cản Tô Minh tham gia thi đấu vậy”.

Mấy người lão tổ Hoành Nhất cũng rơi vào trầm mặc.

Cảnh giới Thiên Kiếp Siêu Thoát sao?

Muốn thành công bước vào cảnh giới này là vô cùng khó khăn!

Phải nói là cực kỳ khó.

Thiên kiếp thiên kiếp, phải vượt qua nghìn kiếp mới có thế tiến vào Thiên Kiếp Siêu Thoát.

Cái gọi là kiếp, một lần đã khó có thế chịu đựng, huống hồ là nghìn kiếp?

Đừng nhìn Tô Minh hiện tại tuổi còn cực nhỏ, còn chưa tới ba mươi đẵ là cảnh giới Tổ Tiên, xem ra cảnh giới tu luyện của anh tiến triển cực nhanh, có thể dễ dàng bước vào Thiên Kiếp Siêu Thoát, nhưng trên thực tế không hẳn là như vậy.

Có vô số yêu nghiệt siêu cấp khi đạt tới cảnh giới Bách Trận Siêu Thoát tầng chín có thể chỉ mới vài triệu năm tuổi, nhưng khi muốn vượt qua một bước Thiên Kiếp Siêu Thoát kia đã là hàng chục triệu năm, thậm chí là hàng trăm triệu năm tuổi sau.

Thiên kiếp của cảnh giới Thiên Kiếp Siêu Thoát giống như một trạm kiểm soát.

“Mười nghìn năm, từ cảnh giới Tổ Tiên tiến vào Thiên Kiếp Siêu Thoát, quả thực…”, lão tổ Bành cửu thở dài một hơi: “Viện trưởng, xem ra năm đó ông đắc tội với người kia, người ta đến hôm nay vẫn còn nhớ tới ông đó”.

Cố Hoàng Sí im lặng, chỉ là sâu trong đôi mắt là không cam lòng, nhục nhã, ấm ức, tất cả đọng lại thành một tiếng thở dài.

“Ngược lại cũng không phải là không còn cách nào”, lão tổ Khôn Thất bất ngờ nói.

“Ồ? Cách gì, mau nói đi”, ánh mắt mấy người lão tổ Hoành Nhất sáng rực.

“Thông thường mà nói, phải vượt qua thiên kiếp mới có thể tiến vào cảnh giới Thiên Kiếp Siêu Thoát, thời gian mười nghìn năm gần như không thể trải qua nghìn kiếp, nhưng cũng không phải là không có một chút khả năng nào. Các vị dường như đã quên, có một môn phái gọi là Kiếp Tông. Tại Kiếp Tông có một Kiếp Trì, chỉ cần vào Kiếp Trì sẽ có kiếp nạn bất tận ập tới, muôn hình vạn trạng các loại, không cần nói đến mười nghìn năm, cho dù là trăm năm, chỉ cần thực lực đủ mạnh mẽ, liền có thể hoàn thành tích lũy nghìn kiếp trong Kiếp Trì đó, một lần đột phá tới cảnh giới Thiên Kiếp Siêu Thoát”, lão tổ Khôn Thất sờ râu, cười đáp.

“Không sai, Kiếp Tông, sao lại quên mất Kiếp Tông cơ chứ? Ha ha ha…”, lão tổ Bành Cửu cười ha hả, dáng vẻ sáng tỏ thông suốt.

“Kiếp Tông quả thực là một cơ hội, nhưng Kiếp Tông không dễ vào”, ánh mắt Cố Hoàng Sí lóe lên.

“Rất khó để tiến vào Kiếp Tông, nhưng nhóc Tô rốt cuộc cũng không phải là người bình thường, có cơ hội rất lớn đó”, lão tổ Khôn Thất an ủi.

Lúc này.

Bên trong kho tàng của nền văn minh Nam Khải.

Đôi mắt của Tô Minh nhìn thẳng tắp.

Anh đang nhìn chằm chằm vào một chiếc bình pha lê được đặt trên bệ da hươu ở phía trước bên trái của kho tàng.

Trong chiếc bình pha lê đó có một hạt to bằng ngón tay cái.

Hạt giống.

Đúng, là hạt giống.

Tô Minh rất chắc chắn, nhìn thoáng qua liền cảm nhận được đó là một hạt giống.

Hơn nữa còn không phải là một loại hạt giống bình thường.

“Nếu như cảm giác của mình không sai, hạt giống này dường như là hạt giống của cây thế giới”, Tô Minh trong lòng khẽ lẩm bẩm, có cảm giác đang nằm mơ.

Vận may đúng là tốt đến hoang đường!