Đỉnh Cấp Tông Sư

Đỉnh Cấp Tông Sư

Cập nhật: 08/04/2024
Tác giả: Tô Minh
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 6,515,161
Đánh giá:                        
Đô thị
     
     

Chỉ là ngay sau đó, khi Trì Thương Tuyết khó khăn lắm mới chật vật đứng lên được, đang muốn bất chấp mạng sống tiếp tục lao về phía Vưu Thanh Nhi.

Đột nhiên.

“Đủ rồi”, Tô Minh đã xuất hiện bên cạnh Trì Thương Tuyết một cách quỷ dị, tóm lấy cánh tay của cô ta, ngưng giọng nói.

“Tô… Tô Minh?”, Trì Thương Tuyết sửng sốt, tiện đà… lập tức ôm chặt lấy Tô Minh: “Hu hu hu hu… hu hu hu hu…Tiểu Cửu chết rồi, Tiểu cửu chết rồi, anh có biết không? Tiểu cửu chết rồi! Hu hu hu…”

Có lẽ là do quá đau khổ, có lẽ là do quá tủi thân khiến cô ta dường như đã quên mất Tô Minh cố ý đánh đố làm khó cô ta, lúc này lại như phát tiết ra, ôm chặt lấy Tô Minh, giống như một đứa trẻ bất hạnh bị ức hiếp lên tiếng thống khổ, để mặc cho nước mắt ướt nhẹp áo Tô Minh.

Xung quanh chiến đài một mảng ồ

lên.

“Tên nhãi đó từ đâu đến vậy?”

“Còn chưa đến 10 nghìn tuổi đã có cảnh giới Thiên Kiếp Siêu Thoát? Không nhìn nhầm đó chứ?”

“Tuổi tác này, cảnh giới này, trời ơi, tuyệt đại yêu nghiệt!

“Có tác dụng quái gì, thiên phú không nói lên được chiến lực, thiên phú có trâu bò thế nào thì cũng vỏn vẻn chỉ là cảnh giới Thiên Kiếp tầng bảy tầng tám, chẳng là cái thá gì ở thành Ly Đỉnh này cả”.

“Đúng vậy, thứ thành Ly Đỉnh chúng ta không thiếu nhất chính là yêu nghiệt”.

“Tên nhãi ranh này là gì của Trì Thương Tuyết? Là chồng của cô ta sao?”

“Ha ha ha, cười chết mất, sao hả? Chồng cô ta muốn đứng ra đánh thay cô ta sao?”

“Mẹ kiếp, có tin nếu chồng cô ta dám ra tay thì cũng bị cô Thanh Nhi đánh cho sấp mặt không”.

Tô Minh mắt điếc tai ngơ, chỉ nhẹ nhàng vỗ vào lưng Trì Thương Tuyết: “Đừng đau lòng nữa, Tiếu cửu nếu như trên trời có linh thiêng cũng không muốn thấy cô như vậy đâu”.

Trong lúc nói chuyện, Tô Minh đã lén truyền tiên nguyên để trị thương cho Trì Thương Tuyết.

“Tô Minh, có phải tôi rất vô dụng không!

”, mãi lâu sau, đôi mắt của Trì Thương Tuyết đã đỏ hoe, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mắt Tô Minh, nghiêm túc hỏi, đôi mắt đã có vẻ mù mịt.

Cô ta quả thật đã bị Vưu Thanh Nhi đánh bại hơn chục lần rồi.

Bất luận cô ta có nỗ lực thế nào, có tiến bộ thế nào thì lần nào cũng đều không phải là đối thủ của Vưu Thanh Nhi. Thậm chí, khoảng cách còn càng ngày càng lớn.

Cô ta trước nay chưa từng nghi ngờ thiên phú võ đạo của mình.

Bây giờ, cô ta thật sự cảm thấy bản thân chính là một kẻ vô dụng.

“Không, Thương Tuyết, cô rất ưu tú”, Tô Minh chân thành trả lời, trong lúc nói chuyện bèn giơ tay lên, chỉ về phía Vưu Thanh Nhi đứng cách đó không xa: “ít nhất, ưu tú hơn rất nhiều so với cô ta, cô ta không phải là đối thủ của cô, còn lâu mới phải”.

Lời này vừa nói ra.

Trì Thương Tuyết liền hoang mang, mông lung không hiểu.

Xung quanh chiến đài cũng lập tức yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn Tô Minh như nhìn tên ngốc.

Còn Vưu Thanh Nhi lại cười khúc khích nói: “Này anh, anh là chồng cô ta à? Có lẽ đúng nhỉ? Anh an ủi cô ta cũng được, nhưng ngang nhiên nói xạo như vậy thì vô vị lắm. Thứ vô dụng Trì Thương Tuyết đây ưu tú hơn bổn tiểu thư sao? Bổn tiểu thư không phải là đối thủ

của kẻ vô dụng này? Anh chắc chắn chứ?”

“Chắc chắn”, Tô Minh nhìn về phía Vưu Thanh Nhi, gật đầu nói: “Tôi đảm bảo nói, tôi chắc chắn”.

Giọng nói của Tô Minh rất lãnh đạm.

Nói rồi, anh giơ tay lên chỉ vào chiến đài dưới chân: “Vưu Thanh Nhi? Không phải gian dối nhiều lần rồi khiến cô không phân biệt được cho rằng thực lực lừa đảo cũng là thực lực của bản thân đó chứ?”

Tô Minh nhắc đến hai từ gian dối, mặc dù sắc mặt của Vưu Thanh Nhi không thay đổi,

Tại đây có hình ảnh