Đỉnh Cấp Tông Sư

Đỉnh Cấp Tông Sư

Cập nhật: 08/04/2024
Tác giả: Tô Minh
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 6,515,161
Đánh giá:                        
Đô thị
     
     

Năm đó, đệ tử cuối cùng, cũng là đệ tử duy nhất của Mạc Châm Sơn chính là Cố Hoàng Sí nhà họ Cố, sau đó, Cố Hoàng Sí gặp chuyện không may, lão nản lòng thoái chí, mặc dù lúc ấy vẫn là viện trưởng, nhưng cũng không để tâm nhiều đến việc quản lý học viện. Mà ba người Phùng Hoa Vân là sau này lão nhận làm đệ tử ký danh.

Đối với ba người đệ tử ký danh này, Mạc Châm Sơn đương nhiên là không đặt nhiều kỳ vọng vào họ giống như Cố Hoàng Sí,

nhưng mà, dù sao cũng là đệ tử ký danh, lão cũng dạy dỗ và truyền thụ cho không ít.

Nói cách khác, năm đó, Phùng Hoa Vân chỉ là một đệ tử ngoại viện bình thường, cho dù có cố gắng đến đâu, may mắn đến đâu, thì hiện tại cũng không thể nào bước chân lên tới vị trí đại trưởng lão Tổng Viện có địa vị cao như thế.

về phần La Vũ, năm đó, hắn ta đắc tội với một người không dễ chọc, suýt chút nữa đã mất đi tính mạng, cũng may là nhờ có Mạc Châm Sơn mạnh mẽ bảo vệ. Có lẽ bởi vì trước đó lão không thể bảo vệ Cố Hoàng Sí

không chút tổn thương nên trong lòng vẫn luôn áy náy, khi gặp được sự việc tương tự, thái độ của Mạc Châm Sơn vô cùng cứng rắn, làm cho người ta có cảm giác không chết không ngừng, mạnh mẽ bảo vệ La Vũ. Mà La Vũ cũng không chịu thua kém, mặc dù hắn ta không phải là người có thiên phú cực kỳ tốt, nhưng lại rất nỗ lực. Hơn nữa, Mạc Châm Sơn lại cho hắn ta các loại tài nguyên võ đạo, võ đại của La Vũ tiến bộ rất nhanh, hiện giờ, cũng đã là tồn tại cấp bậc trưởng lão.

Vê phần Ngô Đằng, vốn dĩ, hắn ta chính là yêu nghiệt mạnh nhất, nhưng tính cách lại nóng

vội. Năm đó, Mạc Châm Sơn sợ hắn ta lãng phí thiên phú võ đạo của mình cho nên mới nhận hắn ta làm đệ tử, ý muốn dạy dỗ – bồi dưỡng hắn ta thật tốt, nhưng kết quả vẫn kém một chút. Dựa vào thiên phú võ đạo của Ngô Đằng, nếu như phát triển tốt sẽ không chỉ dừng lại ở vị trí thất trưởng lão Tổng Viện.

Hàng tỷ năm qua, từ khi Mạc Châm Sơn từ chức viện trưởng, lão đã sống ẩn dật, ít khi đụng vào chuyện của Tổng Viện, nếu không sẽ làm cho viện trưởng đương nhiệm nghi ngờ.

Ba vị đệ tử ký danh này, mỗi khi có dịp trọng đại, tất cả đều

cung kính tập trung đến đây, điều đó làm cho Mạc Châm Sơn thực sự vui mừng. Lão cũng không phải là loại người ép buộc người khác phải báo đáp, cho nên, hàng tỷ năm qua, cho dù ba vị đệ tử ký danh này vô số lần cung kính đến thăm, tha thiết nói rằng: thầy, nếu như người cần thứ gì, cứ nói với chúng con, chúng con nhất định sẽ cố gắng hết sức.

Nhưng Mạc Châm Sơn chưa bao giờ đưa ra yêu cầu hay đòi hỏi gì.

Mà hòm nay.

Lão phải ngoại lệ.

Cho dù có không phải vứt bỏ mặt mũi.

Vì Nhạn Nhi.

Lão cần ba vị đệ tử hiện nay đã có địa vị cao này trợ giúp.

Rất nhanh sau đó.

Ba bóng người lập tức xuất hiện.

Phùng Hoa Vân có khí chất kiên cường chính trực, hắn ta mặc trên mình bộ trang phục màu tím nho nhã, sạch sẽ, ngay cả một nếp nhăn cũng không có, râu tóc chải chuốt gọn gàng sạch sẽ, trông có vẻ giống như

một nhà nho bình thường. Sau khi xuất hiện, hắn ta cúi đầu với Mạc Châm Sơn: “Thầy”.

Tiếp đó, hân ta liền đứng sang bên cạnh, kiên nhẫn chờ đợi. Phùng Hoa Vân là đại trưởng lão Tổng Viện, cho dù là đứng trước mặt viện trưởng đương nhiệm cũng sẽ không bày ra bộ dạng như vậy.

Rồi sau đó đến La Vũ, dáng vẻ của hắn ta có chút béo tròn, trên người toàn mùi rượu, bên hông còn treo một cái hồ lô rượu. Hắn ta đi đến trước mặt Mạc Châm Sơn, cảm giác say xỉn đã hoàn toàn tan biến, hắn ta cũng cung kính cúi đầu: “Thầy”.

Người còn lại là Ngô Đằng, hắn ta có thân hình cao lớn, cho dù tuổi tác đã không còn trẻ, nhưng vần có dáng vẻ anh tuấn mang theo chút tang thương. Năm đó, thời điểm còn trẻ tuổi, vẻ ngoài của Ngô Đằng thuộc top đầu, kết hợp cùng với thiên phú võ đạo, Ngô Đằng chính là nhân vật có tiếng tăm ở Tống Viện. Nếu không phái năm đó xuất hiện một Cô’ Hoàng Sí, danh tiếng của Ngô Đằng sẽ càng tăng thêm. Sau lưng Ngô Đằng đeo một thanh kiếm, thân hình thẳng tắp, trong ba người bọn họ, hắn ta là người tròng giống người tu hành võ đạo nhất. Hắn cũng cung kính cúi đầu với Mạc Châm Sơn.

Phùng Hoa Vân cũng thế, La Vũ cũng vậy, mà Ngô Đằng cũng tương tự, bọn họ đều vô cùng tò mò. Hàng tỷ năm qua, ngoại trừ những dịp trọng đại, bọn họ tập trung đến đây, còn thời gian khác, thầy Mạc Châm Sơn chưa bao giờ gọi bọn họ về đây.

Hôm nay, là vì chuyện gì?

“Thầy, không biết thầy gọi chúng con về đây là vì…”, Phùng Hoa Vân là người đầu tiên mở miệng hỏi.

“Điều này…”, Mạc Châm Sơn có chút xấu hố.

Nhưng nghĩ đến Nhạn Nhi,

lão vân hít một hơi thật sâu rồi nói: “Vân Hoa, La Vũ, Ngô Đằng, trong tay các con có hỏa chủng không? Căn cơ võ đạo của Nhạn Nhi là ngọn lửa, đại hội Tổng Viện lần này rất quan trọng đối với con bé, thầy muốn giúp con bé gia tăng thực lực, cho nên…”

Trong giọng nói của Mạc Châm Sơn ẩn chứa sự xấu hổ, còn thêm một tia khẩn cầu.