Đỉnh Cấp Tông Sư

Đỉnh Cấp Tông Sư

Cập nhật: 08/04/2024
Tác giả: Tô Minh
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 6,515,914
Đánh giá:                        
Đô thị
     
     

Hà Nhiếp sáng mắt lên.

Đúng thế!

Đại hội Tổng Viện vốn đi là nơi sống

chết có số, không thể tránh khỏi bị thương.

huống chi, Tô Minh tiêu diệt gắn như toàn

bộ nhà họ Có, còn cố Có Thần mang thù

diệt môn, giết Tô Minh, là chuyện hợp tình

lý.

Nhưng vấn để là, Có Thần có phải là đối

thù của Tô Minh hay không?

Điều này lại rất khó nói.

Đặc biệt là sau khi Tô Minh thi triển

mệnh hỏa, Hà Nhiếp thật sự không dám

đàm bào Cố Thần có thực lực tương xứng

đấu với Tô Minh.

“Lục Các chủ chắc chắn có cách giúp

thực lực của Có Thần nâng cao trở lại trong

thời gian ngắn!

”, Dương Sào nói tiếp.

Hà Nhiếp im lặng.

Có chứ, tất nhiên là có.

Nhưng, cái giá phải trả không hề nhỏ.

“Lục Các chủ, nếu như có cách nào, Lục

Các chủ cứ yên tâm mà dùng hết toàn lực.

Phía Tổng Viện tôi sẽ hết sức giúp đỡ, dù có

hao phí sức lực Tổng viện tích lũy, góp nhặt

vô số năm qua, chúng tôi cũng sẽ không do

dự”, Dương Sào nói, ánh mắt kiên định, vẻ

độc ác lỏe lên.

“Thật sao?”, Hà Nhiếp nghiêm túc quay

đầu, nhìn sang Dương Sào ở bên cạnh.

“Tất nhiên rồi”, Dương Sào gật đầu: “Bỏ

qua chuyện đó thì tôi cũng là sư tôn của

Thần Nhi. Quan trọng hơn, Tô Minh là đồ

nhi của Có Hoàng Sí, Có Hoàng Sí lại là đồ

nhi của Mạc Châm Sơn, một khi Tô Minh

được thế, kết cục của Tổng Viện sẽ không

tốt đẹp đâu, mà kết cục của tôi lại càng

không ổn hơn. Giúp Lục Các chủ, cũng

chính là giúp bàn thân tôi.

“Viện trường Dương đúng là cao

thượng”. Hà Nhiếp cười, cũng thà lòng đôi

chút, đứng từ xa nhìn chằm chằm Tô Minh,

ánh mắt thâm sâu, ánh mắt đó có vài tia tàn

nhẫn và giễu cợt, tuyệt thế yêu nghiệt sao?

Thế nào cũng chết trong tay Thắn Nhi mà

thôi.

Sau đó Hà Nhiếp nói: “Viện trường

Dương, đi thôi, chúng ta đến núi sau nhà họ

Có, tìm Thần Nhi. Việc này không nên chậm

trẻ, đại hội Tổng Viện cũng không còn máy

ngày nữa”.

ngày nữa”.

Dương Sào và Hà Nhiếp biến mất.

Cùng lúc đó.

Tô Minh đã đứng trườc mặt Phương

Mộng Vũ.

Hai người mặt đối mặt.

Giờ phút này, Phương Mộng Vũ đã bị

dọa sợ xụi lớ trên mặt đất, mặc dù khuôn

mặt vẫn xinh đẹp như trước, nhưng cả

người tràn đẩy phẫn hận, sợ hãi, hoàng sợ,

khuôn mặt đẫm nước mặt, ngược lại mất đi

phong thái tài hoa ban đầu.

“Giao nguồn gốc chú nguyễn rủa của sư

tôn ra đây, tôi sẽ cho bà chết thống khoái”,

Tô Minh nói, giọng điệu cực kỷ bình tính.

Phương Mộng Vũ lại càng run hơn.

Sau đó, bà ta ngắng đầu, ánh mắt sợ hãi

thù hận liếc qua Tô Minh, sau đó, nhìn về

phía Có Hoàng Sĩ đứng đẳng xa, nói to:

“Hoàng Si! Em vẫn yêu anh, năm đó em bị

ép nên bất lực. Anh thật sự muốn thấy em

chết sao? Em hối hận rối, em đã biết sai rồi.

Hãy tha thứ cho em, em sẽ dùng cả phần

đời còn lại bù đắp cho anh. Hoàng Sĩ, cầu

xin anh.

Về mặt của Cổ Hoàng Sí trở nên phức

tạp, cực kỳ phức tạp.

Ánh mắt xa xăm nhìn chằm chằm

Phương Mộng Vũ.

Ông ấy nhìn vào người con gái mà mình

đã từng yêu.

Hiện giờ, ông ấy mối thờ phào một cách

khó hiểu.

Nếu như Phương Mộng Vũ không cầu

xin bất cứ điều gì.

Nếu như lúc này Phương Mộng Vũ thật

sự có lòng tự trọng, có tôn nghiêm cầu xin

được chết.

Thì có lẽ Có Hoàng Sĩí ông ấy sẽ không

thở phào.