Đỉnh Cấp Tông Sư

Đỉnh Cấp Tông Sư

Cập nhật: 08/04/2024
Tác giả: Tô Minh
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 6,515,161
Đánh giá:                        
Đô thị
     
     

“Như vậy, để tôi đoán tiếp nhé. Ông là

một con chó làm việc cho người khác, mấy

ngày nay, bởi vi sự xuất hiện của tôi, nên

ông không có cảm giác an toàn tuyệt đối,

ông cũng lo lắng Có Thần không phải là

đối thù của tôi, đến khi đó phải làm sao?

Hơn nữa, sư tôn của tôi đã trở về thành Kỳ

Nguyên. Át hần ông đã báo hết mọi chuyện cho chủ nhân của mình”, Tô Minh

chốp mắt, lười nhác nói.

Khi đang nói chuyện, Tô Minh hơi

nghiêng đầu, nhìn về hư không mênh

mông u tối “Các vị, đứng xem đến bây giờ

rồi, liệu có thể xuất hiện hay không?”

Cái gì?

Tô Minh vừa dứt lời.

Tất cà lặng ngắt như tờ.

Bọn họ đều ngoành đầu nhìn theo ánh

mắt của Tấn Ninh.

Nhất là Cố Hoàng Si, ông ây vô cùng

mắt bình tĩnh.

Ngay sau đó.

Quả nhiên, không khí di chuyển, hư

không động đậy.

Bốn bóng người xuất hiện ngay trước

mặt bọn họ.

Một người tắm tuổi trung niên, một ông

lão và hai người trẻ tuổi, một nam một nữ.

Khi bốn người này vừa mới xuất hiện,

cả người Có Hoàng Sĩ run rấy, ông ấy

hoảng sợ, căm phẫn, nhìn chắm chắm vào

người đàn ông trung niên, người mặc áo choàng màu tím, hơi béo, chỉ có một mắt!

Năm đó, bởi vì ông ấy bị em trai mình

Cố Hoàng Tấn hãm hại, nên đã giết chết

một cậu ấm trẻ tuổi, mà thế lực sau lưng

cậu ấm kia chính là thế lực đến từ nền văn

minh cấp bảy, lúc ấy, khi thế lực đến từ nền

văn minh cấp bảy kia đến đây, kẻ cắm đầu

chính là người đàn ông trung niên chột

một mắt mặc áo choàng màu tím này!

Kẻ đánh mình tân phế, giẫm đạp lên

đầu mình cũng chính là người đàn ông

trung niên này!

“Cố Hoàng Si, năm đó, bốn tọa đã từng

nói với ông, có thể tha cho ông một mạng,

nhưng lúc còn sống thì không được bước

chân quay về thành Kỳ Nguyên, dường

như ông đã quên lời bốn tọa rồi nhi”, người

trung niên mặc áo choàng tím liếc mắt

nhìn vào Tô Minh, tiện thể liếc về phía Có

Hoàng Sí, giọng điệu ông ta thàn nhiên, xa

xăm, rất bình tĩnh, ẩn chứa khí tức như

đang bễ nghễ đứng nhìn chúng sinh.

“Kẻ hèn bái kiến tôn hượng!

”, Dương

Sào cung kính, củi đầu chào người trung

niên một mắt mặc áo choàng tím kia, còn về phần Hà Nhiếp, ánh mắt ông ta lóe lên,

cũng chắp tay chào.

Lại nói tiếp, tuy Chúng Sinh các cũng là

văn minh cấp bảy, nhưng so với nền văn

minh cấp bảy của đổi phương thì lại có

chút chênh lệch.

Từ cảnh giới có thể thấy được, trong

bốn người bọn họ, thực lực của người

trung niên một mắt mặc áo choàng tím này

chính là cănh giối Hồng Mông tấng thứ hai,

hơn nữa, Hà Nhiếp có thể khẳng định rằng,

cảnh giới Hồng Mông tầng thứ hai của

người trung niên một mắt mắc áo choàng

đồ còn có hơi thờ mạnh hơn Tam trưởng

lão của Chúng Sinh các có cùng cấp độ.

Cùng cảnh giới, thực lực cũng có sự khác

biệt.

Còn về hai người trẻ tuổi trong đó, cả

hai đều chưa tối mười triệu tuổi, mà đều ở

cảnh giới Hồng Thiên, bọn họ chắc chắn là

thiên tài trong thiên ti, về mặt cảnh giới,

họ chẳng hề kém cạnh, có lẽ còn hơn Có

Thần và thậm chí là Tô Minh.

Còn về ông lão hòa ái, mặt mày hiển

hậu, dễ dàng khiến người ta bỏ qua lại càng kinh khủng hơn, thực lực ông lão

chính là cành giới Hồng Mông tầng thứ

năm, ở Chúng Sinh các, chỉ có đại các chủ

và vài vị Thái thượng các chủ mới có thể

đạt tới cành giới này.

Càng chưa kể đến, nền văn minh cấp

bảy của bọn họ là lấy hình thức gia tốc,

nên nó lại càng đoàn kết hơn, còn về

Chúng Sinh các, tuy cũng là nền văn minh

cấp bày, nhưng thế lực lại phân tán khắp

nơi, trong các vị các chủ còn có tranh đoạt

quyền lợi, đấu tranh với nhau khá nghiêm trọng.