Đỉnh Cấp Tông Sư

Đỉnh Cấp Tông Sư

Cập nhật: 08/04/2024
Tác giả: Tô Minh
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 6,515,161
Đánh giá:                        
Đô thị
     
     

Thân hình phượng hoàng được bao phù trong ngọn

lửa màu đỏ tím, từng tia lửa đều tràn ngập pháp nguyên

hỏa.

Con phượng hoàng này giống như một luồng sáng

màu tím đỏ, tốc độ cực nhanh, qua lại như con thoi trong

hư không, giống như một chùm sao băng màu đỏ tím

trong đêm đen.

Và phía xa sau bóng dáng con phưong hoàng này

hàng chục kilomet.

Có một cô gái chân đạp trên kiếm bay, khuôn mạnh

lạnh băng, ánh mắt hung ác kiên định, tốc độ cũng nhanh

không kém.

Bên cạnh cô còn có một bà lão, đạp lên hư không,

toàn thân bao trùm trong chiếc áo bào màu đen, cả ngưoi

dung hòa vào hư không, như một bóng ma u tối.

Không xa phía sau cô gái và bà lão là một chiếc tàu

con thoi chiến đấu.

Tàu con thoi rất lớn, trải dài hơn mười kilomet, vô cùng khổng lồ.

Phía trước boong tàu con thoi có một chiếc cung tiên

nguyên to lớn, đang không ngừng uốn cong lại tiến lùi.

Từng mũi tên hiện ra ánh sáng lạnh lẽo màu trắng bạc,

vô cùng chói mắt, mang theo sát ý nồng đậm, bắn ra

không ngớt lao vút về phía bóng dáng con phượng hoàng

ở phía trước kia.

Mặc dù tốc độ di chuyển của phượng hoàng cực

nhanh nhưng có thể thấy rõ trên cánh của nó có vài vết

máu lốm đốm, thinh thoảng nó sẽ xoay lượn thân hình

khổng lồ của mình đề né tránh những mũi tên truy sát kia.

“Nhanh lên! Mộ Diệp Cần chết tiệt, dám phá đám

chuyện tốt của Ô Lâm Lâm tôi, tôi muốn cô ta phài sống

không được, chết không xong! Muốn chạy? Có thể chạy

đi đâu? Sắp đuồi kịp rồi, dì Phương, trước tiên tôi phải rút

cạn máu Từ Diệm Tổ Phượng của cô ta, rồi luyện hóa cô

ta thành con rối mới giải tỏa được mối hận này!

”, cô gái

với gương mặt xinh đẹp nhưng hằn sâu nét lạnh lùng và

tàn nhẫn đang đạp trên kiếm bay cắn răng nghiến lợi gầm lên.

“Diệp Mộ Cần đó quả thực không biết sống chết, tuy

nhiên, huyết mạch của cô ta cũng quả thực cực kỳ hiếm

có, ngay cả trong tộc Tổ Phưong cũng tuyệt đối hiếm có.

Nếu cô chủ có thể cắn nuốt huyết mạch của cô ta thì

thiên phú võ đạo muốn nâng lên một tầm cao mới cũng

không còn là vấn đề”, bà lão áo choàng đen bên cạnh

ngưng trọng nói, giọng nói có chút cuồng nhiệt cùng hưng phẩn.

Thân là người bào vệ của Ô Lâm Lâm, vận mệnh của

hai người họ đã ràng buộc với nhau, Ô Lâm Lâm càng ưu tú,

càng lớn mạnh, bà ta mới càng nhận được nhiều lợi

ích, tự nhiên cũng biết dù thế nào cũng không thể bò qua

cho Diệp Mộ Cần.

“Cũng đúng”, đôi mắt đẹp của Ô Lâm Lâm xẹt qua một

tia tham lam, sau đó liền hừ lạnh một tiếng: “Nói ra thì, tôi

và cô ta tiến vào Thất Huyền Phần Thiên Tông cùng một

lúc, mặc dù kết quả đánh giá của cô ta xếp hạng nhất, tôi

là thứ hai, không kém hơn cô ta bao nhiêu, lại được phân

vào cùng một ký túc xá. Mối quan hệ của chúng tôi vẫn

rất tốt, cũng được tính là chị em thân thiết. Nếu lần này

cô ta không làm hòng việc tốt của tôi, cõ lẽ cuối cùng

chúng tôi cũng sẽ không đi đến bước đường ngươi sống

ta chết như ngày hôm nay, chỉ có thể trách bàn thân cô ta mà thôi!

“Cô chủ, nói ra cũng thật kỳ quái, ngày thường tính

cách của Diệp Mộ Cần vẫn rất khiêm tốn, thậm chí không

muốn trở thành tiêu điểm, cô ta đã nhiều lần cố ý che

giấu tài năng trong các cuộc thi võ đạo, bại dưới tay rất

nhiều người bao gồm cà tiều thư, chì duy trì thành tích

bậc trung, sợ rằng trừ cô chủ người thì rất nhiều quản lý

cấp cao của Thất Huyền Phần Thiên Tông đều tưởng rằng

một tân sinh từng đứng đầu cuộc khảo sát đầu vào sau

khi gia nhấp tông môn dần dần sa sút và thụt lùi rồi.

Nhưng trong cuộc thi nội môn lớn của Thất Huyền Phần

Thiên Tông lần này, tại sao cô ta nhất định phải giành

được vị trí đứng thứ nhất đây? Tại sao lại không ngần ngại

phá vỡ khí chất khiếm tốn mà cô ta đã xây dựng?”, bà lão

áo đen có chút kỳ quái hòi.