Đỉnh Cấp Tông Sư

Đỉnh Cấp Tông Sư

Cập nhật: 08/04/2024
Tác giả: Tô Minh
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 6,515,161
Đánh giá:                        
Đô thị
     
     

Cô biết rõ có đôi khi cái chết cũng không đáng sợ,

đáng sợ là không biết. Giờ phút này, dù sắp chết, nhưng

Diệp Mộ Cần vẫn nhớ về Tô Minh.

“Hừ, hình như Diệp Mộ Cần đã thay đổi phương

hướng”, Ô Lâm Lâm chỉ còn cách Diệp Mộ Cẩn khoảng 10

cây số thì bỗng kinh ngạc, sau đó thay đổi sắc mặt quát:

“Khốn kiếp, hình như cô ta bay về phía tòa thành trên

đình núi đằng trước, không ngờ lại gặp một cái văn minh

ở đây”.

Ô Lâm Lâm có chút khó chịu, tự dưng xày ra biến cố,

hy vọng tòa thành kia không phải là nền văn minh quá

đáng sợ.

Đúng lúc này, Diệp Mộ Cần biết bóng Phượng Hoàng

đã không còn chịu đựng được nữa, cô lại biến trở về hình

người, khoác lên mình một chiếc váy dài màu mận, trông

cực kỳ xinh đẹp. Thực tế, chiếc váy đó chính là bộ quần

áo khi Phượng Hoàng thành tiên, hóa thành hình ngưoi đã

mặc. Mỗi khi Phượng Hoàng biến thành người, bộ quần áo

này sẽ tự mặc lên người, không thì chẳng phải sẽ ở

truồng? Điều này đã được các lão tổ trong tộc nghĩ đến

từ khi tộc Phượng Hoàng sinh ra, nên khỏi phải lo chuyện

chuyển đổi từ Phượng Hoàng sang hình người sẽ ở

truồng…

Diệp Mộ Cần hóa thành hình người thì cực kỳ xinh

đẹp, có thể nói là nghiêng nước nghiêng thành, nhưng

sắc mặt lại trắng bệch như tờ giấy, vì cô đã bị thương rất

nặng, hô hấp cũng vô cùng yếu ớt. Thậm chí, khi ở hình

người, cô còn không bay tiếp được, cà người y như một

cục đá rơi tự do, bịch một cái, rớt thẳng xuống tòa thành.

Vốn đĩ, Diệp Mộ Cần đã bị thương rất nặng, sau cú rơi

này chì còn thoi thóp, đôi mắt xinh đẹp không mờ ra nổi.

Nhưng cô vẫn cắn mạnh lên đầu lưỡi mình, dùng cơn đau

để khiến mình tình táo lại.

Vì Diệp Mộ Cẩn biết rằng nếu mình ngất đi thì chắc

chắn sẽ chết! Cô còn sống chưa đủ, còn chưa gặp lại

được anh Tô. Dù chỉ có một chút hy vọng, nhưng cô vẫn

muốn sống sót.

Cô dùng hết sức ngầng đầu lên nhìn xung quanh, chỉ

thấy đây là một cái quàng trường cực kỳ lớn, xung quanh

có rất nhiều người, lúc này đều đang nhìn về phía mình.

Hiền nhiên, họ đều kinh ngạc sao mình lại bỗng dưng rớt

xuống từ trong hư không. Có điều, ánh mắt của họ ngoài

tò mò ra thì đều toát ra vẻ khinh thường!

Diệp Mộ Cần hoàng sợ phát hiện, những thanh niên

có mặt trên quảng trường đang nhìn mình kia, dù yếu

nhất cũn… cũng có cảnh giới Hồng Thiên, Hồng Mông,

thậm chí có cả bán bộ Tang Chu Mệnh trong truyền thuyết!

Vì quá chấn động nên cô càng tỉnh táo hơn, rốt cuộc

là mình đã rớt xuống thế lực nào vậy? Đây chắc hằn là

một thế lực cực kỳ khủng bố nhì?

Song, tại sao thế lực này mạnh vậy, giờ đây trên

không lại không có trận pháp phòng ngự? Mình thế mà lại

có thể rớt xuống đây một cách dễ dàng.

Chằng mấy chốc, Diệp Mộ Cần đã lờ mờ nhìn thấy

được gì đó… Ừ, đó là một tấm bia đá cực kỳ cổ xưa ở trên

quảng trường, bên trên có mấy chữ.

“Cực… Cực Kiếm các…”, Diệp Mộ Cẩn lầm bẩm, thế

lực này là Cực Kiếm các ư?

Cùng lúc đó.

“Ám!

”, trên quàng trưong chot vang lên một tiếng

động vang dội, đó là tàu chiến của nhà họ Ô hạ xuống.

Sau đó, Ô Lâm Lâm và bà lão áo đen kia cũng xuất

hiện trên quảng trường. Vừa xuất hiện, Ô Lâm Lâm đã

thấy đưoc Diệp Mộ Cần bị thương gần chết. Kế tiếp, cô ta

bèn hít sâu một hơi, cảm giác được cả trai lẫn gái mặc võ

phục xung quanh, mẹ! Suýt nữa bị hù chết!

Bất cứ ai trong số họ đều có thể lập tức giết chết 100

người như mình.

Thoáng chốc, Ô Lâm Lâm cũng thấy được ba chữ

“Cực Kiếm các”, đấu óc cô ta lập từ nổ tung.