Đỉnh Cấp Tông Sư

Đỉnh Cấp Tông Sư

Cập nhật: 08/04/2024
Tác giả: Tô Minh
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 6,515,161
Đánh giá:                        
Đô thị
     
     

Sức mạnh của Ma La kiếm khiến khát vọng của Tô Minh đối với cường độ cơ thể giống như cỏ dại điên cuồng lây lan.

“Dật Nhi à! Con hại cả nhà họ Thẩm rồi!

”, Thẩm Hạc Quang tuyệt vọng cười gượng, đau khổ đến cực điểm, ông ta đã biết kết cục của bản thân, kết cục của nhà họ Thẩm, lúc này ngược lại bớt đi chút sợ hãi, cũng ít đi một phần vọng tưởng.

“Đều tự sát hết cho tôi!

”, Thẩm Hạc Quang rống lên, đôi mắt đỏ rực như máu.

Ván thứ hai này thua rồi.

Ông ta cũng không muốn tự rước lấy nhục nhã từ ván thứ ba nữa.

Mộ Dung Yêu mạnh như vậy, mạnh vượt ngoài sức tưởng tượng còn thua dưới tay Tô Minh, người nhà họ Thẩm sao còn có thể thắng ván thứ ba này đây? Cho dù là ông ta đích thân ra trận cũng vô dụng.

Nếu đã như vậy, còn tự nhận nhục nhã từ ván thứ ba làm gì?

Trực tiếp tự hủy trái tim là được rồi.

Cùng với tiếng gầm thét chói tai của Thẩm Hạc Quang, toàn bộ hơn 00 con cháu còn lại của nhà họ Thẩm đang đứng trên sân tập võ đều mặt cắt không còn giọt máu, bắt đầu run lên bần bật.

Ai mà không muốn sống tiếp cơ chứ...

.

Ai cũng không muốn chết!

“Liều mạng với hắn ta!

!

!

”, không biết là ai quát lên một tiếng.

Ngay lập tức toàn bộ hơn 00 tu giả võ đạo của nhà Thẩm đều nhìn hướng Tô Minh, sự oán độc như có thể biến thành vật thể thực, oán độc đến mức có thể hận thù Tô Minh suốt ba kiếp năm đời.

Từng người một lao về phía anh.

Trên đường lao tới, không màng tất cả mà vận chuyển đan điền, tự phát nổ.

Thế nào đi nữa cũng chỉ có một con đường chết.

Tự sát còn không bằng tự nổ.

Ngộ lỡ có thể kéo theo Tô Minh làm tấm đệm lưng, không phải càng tốt hơn sao? “Hà tất phải như vậy?”, Tô Minh nói thầm một câu, có chút nhàm chán.

Anh không tự mình ra tay.

Người của nhà họ Thẩm hiện tại đều đã bị dồn tới chân tường, không trọng chữ tín cũng không nguyện ý tự sát, ông lão kia tất nhiên cũng không cần phải đứng ở một bên xem diễn nữa, cũng có thể ra tay rồi.

Quả nhiên Ninh Triều Thần động rồi.

Cũng không phải là động tĩnh gì lớn, chỉ là một cái nhấc tay, tùy ỳ đánh ra một chưởng.

Một chưởng ấn khô héo, gầy guộc và già cỗi đó quét ngang nửa trời, khuếch đại đến cực điểm, đón gió mà bay vụt lên, sắc xám ảm đạm, gầm rít hủy diệt.

.

.

Chưởng ấn giống như một khối bầu trời xám xịt đè ép xuống.

“Không!

”, hơn 00 người nhà họ Thẩm dường như sắp xông tới ngay trước mặt Tô Minh nhưng bọn họ làm thế nào cũng không thể vượt qua một bước này…

Lần lượt biến thành hư vô.