Đỉnh Cấp Tông Sư

Đỉnh Cấp Tông Sư

Cập nhật: 08/04/2024
Tác giả: Tô Minh
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 6,515,161
Đánh giá:                        
Đô thị
     
     

“Vậy sao được?”, Từ Di Thiến lộ ra vẻ mặt khoa trương: “Cô Ngư này, chút chuyện ấy mà cô cũng không nể mặt tôi sao? Hay là cảm thấy bình rượu cóc ngàn năm này không xứng với co?”

Giọng nói Từ Di Thiến cũng không nhỏ.

Dường như là cố ý.

Vẻ mặt và giọng nói của cô ta rất khoa trương, lập tức thu hút toàn bộ khách khứa đang ăn

cơm ở tầng 3. Họ đều thích thú nhìn sang.

“Vậy để tòi uống thay cô ta nhé”, Tô Minh mở miệng cười nói.

Từ Di Thiến nhìn về phía Tô Minh, nụ cười chợt tắt: “Anh Tô, anh uống thay cô ta? Ha ha, anh xứng sao? Không nể mặt cô Ngư thì một Động Hư như anh có thể đi lên tầng 3 của Thần Vị Cư chắc? Nếu đã lên thì yên phận, ngoan ngoãn chút. Tôi và cô Ngư nói chuyện, anh cũng đừng xen mồm vào, biết không? Chắc cô Ngư chưa nói với anh chứ tôi đây khó tính lắm đó”.

“ồ?”, khiến người ta bất ngờ là Tô Minh cũng không có tức giận.

Cho dù bị sỉ nhục như thế.

Liên Tông không khỏi bật cười, xoa mũi.

Bị Di Thiến sỉ vả thẳng mặt như thế mà vẫn không dám hó hé gì, đúng là thằng nhóc đáng thương.

“Từ Di Thiến, cô muốn đánh nhau trong đây hả?”, sắc mặt Ngư Dung Băng sa sầm, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo, tỏa ra khí thế xông thẳng về phía Từ Di Thiến.

Từ Di Thiến lại cười.

Cô ta đặt ly rượu xuống.

Vỗ tay cái bộp.

Tức thì.

4 người phụ nữ trung niên đi ra từ phía sau đại sảnh.

4 người này cũng lớn tuổi rồi, tròng thì chỉ có trung niên, nhưng thực tế đã hơn 500 tuổi.

Tất cả đều có cảnh giới Chân Vương hậu kỳ.

Thật ra, 4 người phữ nữ trung niên kia là chấp sự của

Thần Thường Môn.

Bầu không khí ở tầng 3 chợt trở nên lạnh lẽo.

“Bốn người này là đầu bếp của Thần Vị Cư, cũng là người ủ bình rượu cóc băng kia”, Từ Di Thiến chớp mắt, liếm đôi mòi đỏ mọng của mình, CƯỜI cợt lại tỏa ra sát khí nhíu mày nhìn Ngư Dung Băng: “Cô Ngư, nếu cô không muốn nếm thử rượu cóc ngàn năm này, vậy có nghĩa là cô chướng mắt nó. Mà điều ấy lại là một sự sỉ nhục đối với 4 người kia. Một khi họ tức giận, lỡ may xúc động làm ra chuyện gì đó, như là giết chàng trai của cô. Vậy thì cũng không hay”.

Đe dọa một cách trắng trợn.

Cô ta muốn ép Ngư Dung Bằng uống ly rượu cóc kia.

Chẳng phải cô dị ứng rượu à?

Chẳng phải sợ cóc nhất sao?

Hì hì.

Để xem cô bị ép uống ly rượu cóc kia xong, sau này còn dám kiêu ngạo trước mặt bà đây không?

Đạp thẳng cái thứ được xưng là tiên nữ nhà cô xuống

trần!

Từ Di Thiến vừa nói xong, 4 người phụ nữ trung niên kia lập tức tỏa ra khí thế nhằm về phía Ngư Dung Băng và Tò Minh.

Chẳng giống như là nói giỡn chút nào.

Tuy cái hành động gây khó dề cho khách khứa kiểu này cũng không hay và sẽ ảnh hưởng chút đến danh tiếng của Thần Vị Cư. Nhưng lại không ảnh hưởng lớn mấy, nếu thế thì nghe theo lời của Từ Di Thiến quan trọng hơn. Nếu không, Từ Di Thiến mà nổi giận, sẽ khá rắc rối.

Từ Di Thiến có Từ Thu Nhạn chống lưng, bà ta là một trong những trưởng lão có thực quyền của Thần Thường Mòn, ngang sức ngang tài với cả Đại trưởng lão.

Không thế chọc đến!

Đôi mắt xinh đẹp của Ngư Dung Băng toát ra vẻ giận dữ!

Nhưng cò ta cũng đang do dự, không biết nên làm như thế nào.

Lúc này.

“Bẹp”.

Chẳng ai ngờ, bất chợt, không có tý dấu hiệu nào.

Một Tò Minh bị mọi người lãng quên bỗng bưng cái ly rót đầy rượu cóc lên, hất thẳng vào mặt Từ Di Thiến.

Một ly rượu đầy, tạt thẳng lên mặt cô ta.

“Uống bà mẹ nhà cô! Dung Băng không uống thì cô có thể cắn người à? Ra vẻ này kia, là tính chọc người mắc ói hả!

1′, Từ Di Thiến nghệt mặt, Liên Tông và mọi người cũng ngây người. Trong bầu không khí tĩnh lặng ấy, Tò Minh nhìn chằm chằm Từ Di Thiến, cười gằn nói.

ông đây không thích gây chuyện.

Nhưng cũng không sợ phiền phức.

Cò thích chơi chứ gì? Vậy thì chơi! Tôi chơi chết cô!

Từ trước đến giờ, Từ Di Thiến đều được cưng như cưng trứng, lớn lên còn cực kỳ xinh đẹp, tư chất cũng vò cùng đáng sợ, gần như hoàn mỹ, lại có ai dám hất rượu vào cô ta?

Đừng nói là hất rượu, ngay cả nói khó nghe cũng chưa ai dám.

Huống chi, nơi này còn là Thiên Đường Ngục!

Là địa bàn của Từ Di Thiến!

Từ Di Thiến ngây ra chừng mười giây, sau đó khuôn mặt xinh đẹp kia lập tức trở nên dữ tợn, hận đến vặn vẹo, đứng bật dậy, hét lên: “Giết thằng con hoang này, không! Tôi muốn anh ta sống không bằng chết!

Từ Di Thiến tức đến run người.

Cò ta đã nóng lòng muốn tra tấn con kiến đáng chết này một tỷ lần.

Sau khi tiếng hét đầy căm hận của Từ Di Thiến vang lên, bốn bà chấp sự bên trong Thần Thường Môn lập tức phát ra sát khí khiếp người.

Toàn bộ đại sảnh tầng ba như lọt vào hầm băng.

Xung quanh, cả trai lần gái đang ăn cơm tại tầng 3 đều ngẩng đầu, hết sức thích thú, hóng hớt nhìn chằm chằm bên này.

“Cô Ngư, người đàn ông của cò gặp rắc rối rồi”, Liên Tông cười nói: “Thiến Thiến khá nóng nảy, một khi cò ta tức giận là phải đổ máu đó”.

Ý của Liên Tông là bảo Ngư Dung Băng hạ mình với Từ Di Thiến, hoặc có thể cầu xin hắn ta, chưa biết chừng Tô Minh còn có một con đường sống.

Nếu không thì cô cứ trơ mắt nhìn người đàn ông của cò chết đi.

Thế nhưng.

Khiến người ta bất ngờ là Ngư Dung Băng lại chẳng chút kích động hay sợ hãi, cũng không sốt ruội. Trái lại, trên gương mặt tuyệt đẹp kia còn lộ ra nét cười, nói: “Tô Minh cũng chẳng tốt tính gì cho cam”.

Há? Liên Tông có chút nghi hoặc.

Lẽ nào Ngư Dung Băng không đế ý đến sự sống còn của Tô Minh ư?

Thái độ ấy là sao?

“Chắc không để ý thật rồi, bổn hoàng tử nói mà, sắc đẹp và tư chất như cô ta sao lại nhìn trúng một con kiến như cậu ta cơ chứ”, Liên Tòng nghĩ bụng. Đoán chắc Ngư Dung Băng không đế ý đến sự sống chết của Tô Minh. Nhưng hắn ta nào biết, không phải cô ta không đế ý mà là tin tưởng vào thực lực của Tô Minh.

Ngay sau đó.

Bỗng nhiên.

“Ầm!

Trên không, một không gian đấu võ như bị bốn bà chấp sự của Thần Thường Mòn dùng thần thông trực tiếp dời đến.