Đỉnh Cấp Tông Sư

Đỉnh Cấp Tông Sư

Cập nhật: 08/04/2024
Tác giả: Tô Minh
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 6,515,161
Đánh giá:                        
Đô thị
     
     

“Haiz!

”, Nam Cung Trấn Sơn bình tĩnh lại, cuối cùng cũng chịu ngồi xuống, nhưng  cả người vẫn nhìn như già đi mấy tuổi, sau khi ngồi xuống thì cười khổ lắc đầu, trông cực kỳ chua sót, mãi lâu không nói gì.

Sau một hồi lâu.

“Đúng là số mệnh! Đúng là số mệnh!

”, Nam Cung Trấn Sơn lại thở dài một hơi.

Hiện tại ông ta phải cứ thế từ bỏ đứa cháu gái Nam Cung

Cấn yêu thương nhất, thậm chí còn trực tiếp đánh chết Nam Cung Cẩn, nếu không ông ta không thể xóa bỏ liên minh giữa nhà họ Nam Cung và nhà họ Tò rồi.

Người khác có thể không tin. Tô Ương càng không thể tin được.

Nhưng bảo ông ta từ bỏ Nam Cung Cẩn hay thậm chí đánh chết Nam Cung Cấn thì ông ta không làm được.  Cho nên, Nam Cung Trấn Sơn có chút tuyệt vọng.

“Ông cụ, tất  cả vần chưa chắc chắn mà, tên súc sinh Tò

ương đó cũng không thể nói là vô địch được, ông cụ hà tất phải như vậy?”, Tô Chấn Trầm nghiêm túc nói, an ủi một câu. Trước đó, cuộc đối thoại của mấy người Nam Cung Trấn Sơn ông ấy cũng đã nghe được tương đối, cũng đoán ra được, trong lòng có chút nghĩ lại mà sợ. Nếu không phải Cẩn Nhi đột nhiên giúp đỡ một tay thì hôm nay nhà họ Nam Cung và nhà họ Tò có thể thật sự sẽ tách rời liên minh, thậm chí còn có thêm kẻ địch nữa xuất hiện, vậy thì càng khó khăn hơn.

“Chấn Trầm à! Nếu như không phải bức đến mức độ nhất định, ông già này sao có

thế thất tín bội nghĩa, muốn từ bỏ liên minh là từ bỏ được luôn sao?”, Nam Cung Trấn Sơn hít sâu một hơi, đột nhiên đứng lên, lớn giọng nói: “Những lời dư thừa thì lão phu không nói nữa, lão phu chỉ nói một câu – cảnh giới thật sự của Tò Ương chính là cảnh giới bán bộ chân thánh!

Nói xong, Nam Cung Chấn Sơn đi về phía bên ngoài đại sảnh, vừa đi vừa nói: “Cấn Nhi, nếu cháu đã nhưvậy thì hãy sống hạnh phúc với Tô Minh đi”.

Đi đến phía trước đại sảnh, Nam Cung Trấn Sơn đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía trong phòng, gân từng chữ nói:

“Chấn Trầm, cơ hội sống duy nhất của nhà họ Tô chính là hiện tại lập tức rời khỏi Chiến Uyên, thậm chí rời khỏi thế giới Tiếu Thiên, mai danh ấn tích từ đây”.

Nói xong, Nam Cung Trấn Sơn chậm rãi bước đi.

Nam Cung Đằng và Nam Cung Vũ cũng vội vàng đi theo Nam Cung Trấn Sơn.

Chỉ còn lại Nam Cung Cẩn.

Trong đại sảnh.

Một mảng tĩnh mịch.

“Cảnh giời bán bộ chăn

thánh?”, người phá vỡ bầu không khí im lặng là Tò Hao, sắc mặt của Tô Hao cực kỳ trịnh trọng, con mắt già nua run rẩy lên: “Đây…”

Tuyệt vọng.

Quá tuyệt vọng.

Cuối cùng cũng hiểu ra vì sao Nam Cung Trấn Sơn lại muốn xóa bỏ liên minh và từ hòn.

Còn một vài vị bề trên của nhà họ Tô như mấy vị trưởng lão ai ai cũng run rẩy, cuối cùng bắt đầu nảy sinh ý định bỏ cuộc.

Vốn còn  cho rằng có chút hy vọng, nào ngờ…

Đã định sẵn cái chết rồi, có mấy người muốn cùng bồi táng chứ?

“Thu dọn thu dọn, rời khỏi Chiến Uyên!

”, Tò Chấn Trầm lên tiếng, đã hạ quyết tâm.

Cảnh giới bán bộ chân thánh? Một người có thể hủy diệt  cả nhà họ Tô, không thể đùa được.

Đúng như lời Nam Cung Trấn Sơn nói, rời khỏi Chiến Uyên, lưu lạc, trốn tránh là lựa chọn duy nhất.

“Bố, cảnh giới bán bộ chân thánh cũng không phải mạnh lắm đâu! Không cần vội! Tối con sẽ đến cuộc hẹn! Con nắm chắc được!

”, Tô Minh nói, có chút bất đắc dĩ, bản thân anh cũng rất mạnh đó được chưa?

“Im miệng! Con hiểu cái gì?”, Tô Chấn Trầm quát mắng: “Bây giờ là lúc dùng nghĩa khí để hành sự sao? Con không nghĩ  cho Khuynh Thành nghĩ  cho Cấn Nhi, nghĩ cho đứa con trong bụng của Cẩn Nhi sao?”

“Bố, muốn đi thì bô’ đi, con không đi, con có thế áp chê’ được Tô Ương một lần thì cũng có thể trấn áp được lần thứ hai,

xin hãy tin con!

”, nói xong, Tô Minh ôm Nam Cung Cẩn đi ra bên ngoài, Quan Khuynh Thành cũng đi bên cạnh Tô Minh.

“Con…”, Tò Chấn Trầm suýt chút nữa là tức đến thố huyết, liền muốn chửi tục!

“Chấn Trầm, được rồi, trốn cái gì mà trốn? Cứ tin tưởng Minh Nhi, tôi có dự cảm Minh Nhi sẽ mang lại  cho chúng ta tin vui”, Tùy Thanh Liên khuyên giải nói.

“Con hư tại mẹ!

”, Tô Chấn Trầm không biết nói gì, niềm tin của người làm mẹ dành  cho con trai mình là không sai, nhưng

cũng phái có mức độ! Rõ ràng là những lời nói xằng bậy mà cũng tin.

“Vớ vẩn! Tô Chấn Trầm, tôi chiều hư con  chỗ nào? ông hoảng sợ rồi à? ông cũng không nghĩ xem, với mưu tính và bố cục của tên súc sinh Tò Ương đó, ông nghĩ bây giờ ông có thể đưa tất  cả người nhà họ Tò bỏ trốn được sao? Tên súc sinh Tò Ương đó sớm đã bày thiên la địa võng ở Chiến Uyên này rồi! ông có não không vậy?”, Tùy Thanh Liên mắng xong thì cũng bỏ đi ra bên ngoài.

Còn mấy người Tô Chấn Trầm thì  toàn thân run rẩy.

Đã phản ứng lại rồi.

Đúng vậy!

Tô ương có thế để mặc  cho tất  cả người nhà họ Tô bỏ trốn sao?

Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường mà!

“Haiz!

”, Tô Chấn Trầm ngồi xụp xuống ghế.

Hai người Tô Hao, Tô Truy và những người có địa vị khác trong nhà họ Tò dần dần cũng cúi đầu rời đi.

“Gia chủ, mấy người Tam

trưởng lão, Tứ Trưởng lão có lẽ muốn bỏ trốn rồi”, Tô Truy ngưng giọng nói, trong giọng nói đầy sát ý và phẫn nộ. Lúc bình thường, tài nguyên võ đạo của nhà họ Tô đều cung cấp  cho tất  cả những người có địa vị cao và bọn họ sử dụng, kết quả đại nạn đến gần lại chỉ nghĩ đến bỏ chạy, đúng là đáng chết.

“Trốn đi. Trốn cũng tốt”, Tô Chấn Trầm uế oải nói: “Tên súc sinh Tô Ương chỉ nhắm vào mình tôi, Thanh Liên và  cả Minh Nhi thôi. Chỉ cần ba người nhà chúng tôi không chạy thì những người nhà họ Tô khác muốn trốn hoàn  toàn có thể làm được. Đã định sẵn kết quả rồi, cũng không

cần thiết phải chết cùng”.

Nói xong, Tô Chấn Trầm nhìn về phía Tò Truy và Tô Hao nói: “Nhị trưởng lão, Thái Thượng trưởng lão, hai người cũng đi đi”.

“Lão phu thọ nguyên cũng sắp tận rồi, để tôi ở lại cùng gia chủ đi”, Tò Hao cười nói, vuốt vuốt râu. Đã biết kết quả rồi thì cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, không còn quá sốt ruột và lo lắng nữa, ngược lại rất bình tĩnh, thậm chí còn uống mấy ngụm trà.

“Gia chủ, Tô Truy thề cùng sống chết với nhà họ Tô”, Tô

2:13

sống chết với nhà họ Tô”, Tô Truy nghiêm túc nói.

“Ha ha ha, tốt!

”, Tô Chấn Trầm cười ha ha, nhà họ Tò truyền thừa trên vạn năm, đến cuối cùng cũng coi như không cò đơn.