Chương 1 - Tôi Và Anh Chấm Dứt
Chương 2 - Mày Không Xứng
Chương 3 - Đình Gia Cứu Sống
Chương 4 - Gia Thế Đình Gia
Chương 5 - Đình Thư Huân Xin Ra Mắt Chào Em
Chương 6 - Thay Quần Áo Cho Anh?
Chương 7 - Em Bón Cho Tôi
Chương 8 - Gặp Em Từ 16 Năm Trước
Chương 9 - Gọi Tôi Là Chồng!
Chương 10 - Quá Khứ Ám Ảnh
Chương 11 - Vẫn Dùng Tốt
Chương 12 - Ăn Sạch Em
Chương 13 - Đình Thư Huân Không Liệt
Chương 14 - Trở Về Nước
Chương 15 - Lo Lắng Của Đình Quân Ký
Chương 16 - Tâm Tư Đào Lực
Chương 17 - Chồng Tôi Là Ông Nhỏ
Chương 18 - Gọi Em Là “Bà Nhỏ”
Chương 19 - Trừng Phạt Em
Chương 20 - “Một Lần Nữa”
Chương 21 - Về Chu Gia
Chương 22 - Người Đàn Ông Tên Mã Vận Huy
Chương 23 - Người Một Nhà
Chương 24 - Mã Gia Thích Diễn
Chương 25 - Tôi Không Có Cha
Chương 26 - “Thấp Kém”
Chương 27 - Một Cái Tát
Chương 28 - Gọi Tôi Là Bà Nhỏ
Chương 29 - Không Xứng Nữa
Chương 30 - Cố Nhân Của Lão Đàm
Chương 31 - Mất Hứng
Chương 32 - Dạy Dỗ Lại Em
Chương 33 - Đình Thiệu Khiêm
Chương 34 - Cậu Út Là Ai?
Chương 35 - Đình Gia Đông Đủ
Chương 36 - Nỗi Lòng Đình Quân Tâm
Chương 37 - Cha Con Nhìn Nhau
Chương 38 - Bất Ngờ Gặp Chuyện
Chương 39 - Đồng Hồ Điểm 25:39
Chương 40 - Chiếc Xe Gắn Bom
Chương 41 - Không Tìm Thấy Đình Thư Huân
Chương 42 - Nguy Hiểm Của Đình Thị
Chương 43 - Tôi Sẽ Điều Hành!
Chương 44 - Họp Cổ Đông
Chương 45 - Giữ Được Chức Vị
Chương 46 - Tôi Vẫn Còn Yêu Em
Chương 47 - Vẫn Chưa Tìm Thấy Hắn
Chương 48 - Sự Mệt Mỏi Không Thể San Sẻ
Chương 49 - Nỗi Hận Thù Trong Lòng
Chương 50 - Kí Tự EK
Chương 51 - Âm Mưu Nguy Hiểm
Chương 52 - Đã Thấy Chú Nhỏ
Chương 53 - Nỗi Đau Thể Xác Và Tinh Thần
Chương 54 - Anh Không Nhớ Em…
Chương 55 - Chức Vị Phu Nhân Chưa Từng Thuộc Về Cô
Chương 56 - Sự Nhầm Lẫn Đáng Trách
Chương 57 - Để Anh Ấy Nghỉ Ngơi
Chương 58 - Không Thể Cho Danh Phận
Chương 59 - Trốn Tránh
Chương 60 - Điều Khó Nói Với Anh Trai
Chương 61 - Kí Tự Ekzn
Chương 62 - Là Đào Gia Sao?
Chương 63 - Muốn Tông Chết Hắn
Chương 64 - Đình Thư Huân Muốn Đánh?
Chương 65 - Tài Sản Trời Cho
Chương 66 - Có Kẻ Nói Dối
Chương 67 - Đi Tìm Anh Cả
Chương 68 - Đình Vân Huân
Chương 69 - Quá Khứ Đình Vân Huân
Chương 70 - Anh Trai, Anh Định Đi Đâu?
Chương 71 - Anh Em Gặp Lại Nhau
Chương 72 - Có Tang(1)
Chương 73 - Có Tang(2)
Chương 74 - Tội Ác Phải Trả
Chương 75 - Yêu Em_1
Chương 76 - Yêu Em_2 (H)
Chương 77 - Giúp Em Tắm Và Mặc Đồ
Chương 78 - Mọi Chuyện Sáng Tỏ
Chương 79 - Đòi Em Thưởng
Chương 80 - Sắp Xếp Ổn Thoả
Chương 81 - Trèo Tường Tìm Em
Chương 82 - (H)
Chương 83 - Tiêu Tiêu Của Lưu Phi
Chương 84 - Mua Đồ Cho Trẻ
Chương 85 - Con Trai Anh
Chương 86 - Nói Dối, Phải Phạt!
Chương 87 - Có Thai
Chương 88 - Sự Cố Xảy Ra
Chương 89 - Anh Không Thương Em
Chương 90 - Nổi Giận Vô Cớ(1)
Chương 91 - Nổi Giận Vô Cớ(2)
Chương 92 - Làm Lành
Chương 93 - Giúp Anh Thoả Mãn
Chương 94 - Sự Ra Đời Của Các Đứa Bé
Chương 95 - Chuyến Đi Chơi Trên Biển
Chương 96 - Muốn Sinh Thêm Con
Chương 97 - Gặp Lại Người Quen
Chương 98 - Kẻ Tàn Phế Trong Bóng Tối
Chương 99 - Chấp Nhận Tôi Được Không?
Chương 100 - Đứa Trẻ Biến Mất(1)
Chương 101 - Đứa Trẻ Biến Mất(2)
Chương 102 - Cái Chết Của Bảo Mẫu
Chương 103 - Cuộc Gọi Hăm Doạ
Chương 104 - Là Cậu Chủ Nhỏ?
Chương 105 - Đào Kính Luân Đã Chết…
Chương 106 - Quá Khứ Đen
Chương 107 - Kết Thúc
Chương 108 - Đại Kết Cục
Chương 109 - Ngoại Truyện: Đình Kỷ Nam-Tần Tiểu Ô
Chương 110 - Ngoại Truyện: Đình Kỷ Nam-Tần Tiểu Ô(H)
Chương 111 - Ngoại Truyện: Đình Kỷ Nam-Tần Tiểu Ô(Kết)
Chương 112 - Ngoại Truyện: Đào Lực
Chương 1 - Tôi Và Anh Chấm Dứt
Chương 2 - Mày Không Xứng
Chương 3 - Đình Gia Cứu Sống
Chương 4 - Gia Thế Đình Gia
Chương 5 - Đình Thư Huân Xin Ra Mắt Chào Em
Chương 6 - Thay Quần Áo Cho Anh?
Chương 7 - Em Bón Cho Tôi
Chương 8 - Gặp Em Từ 16 Năm Trước
Chương 9 - Gọi Tôi Là Chồng!
Chương 10 - Quá Khứ Ám Ảnh
Chương 11 - Vẫn Dùng Tốt
Chương 12 - Ăn Sạch Em
Chương 13 - Đình Thư Huân Không Liệt
Chương 14 - Trở Về Nước
Chương 15 - Lo Lắng Của Đình Quân Ký
Chương 16 - Tâm Tư Đào Lực
Chương 17 - Chồng Tôi Là Ông Nhỏ
Chương 18 - Gọi Em Là “Bà Nhỏ”
Chương 19 - Trừng Phạt Em
Chương 20 - “Một Lần Nữa”
Chương 21 - Về Chu Gia
Chương 22 - Người Đàn Ông Tên Mã Vận Huy
Chương 23 - Người Một Nhà
Chương 24 - Mã Gia Thích Diễn
Chương 25 - Tôi Không Có Cha
Chương 26 - “Thấp Kém”
Chương 27 - Một Cái Tát
Chương 28 - Gọi Tôi Là Bà Nhỏ
Chương 29 - Không Xứng Nữa
Chương 30 - Cố Nhân Của Lão Đàm
Chương 31 - Mất Hứng
Chương 32 - Dạy Dỗ Lại Em
Chương 33 - Đình Thiệu Khiêm
Chương 34 - Cậu Út Là Ai?
Chương 35 - Đình Gia Đông Đủ
Chương 36 - Nỗi Lòng Đình Quân Tâm
Chương 37 - Cha Con Nhìn Nhau
Chương 38 - Bất Ngờ Gặp Chuyện
Chương 39 - Đồng Hồ Điểm 25:39
Chương 40 - Chiếc Xe Gắn Bom
Chương 41 - Không Tìm Thấy Đình Thư Huân
Chương 42 - Nguy Hiểm Của Đình Thị
Chương 43 - Tôi Sẽ Điều Hành!
Chương 44 - Họp Cổ Đông
Chương 45 - Giữ Được Chức Vị
Chương 46 - Tôi Vẫn Còn Yêu Em
Chương 47 - Vẫn Chưa Tìm Thấy Hắn
Chương 48 - Sự Mệt Mỏi Không Thể San Sẻ
Chương 49 - Nỗi Hận Thù Trong Lòng
Chương 50 - Kí Tự EK
Chương 51 - Âm Mưu Nguy Hiểm
Chương 52 - Đã Thấy Chú Nhỏ
Chương 53 - Nỗi Đau Thể Xác Và Tinh Thần
Chương 54 - Anh Không Nhớ Em…
Chương 55 - Chức Vị Phu Nhân Chưa Từng Thuộc Về Cô
Chương 56 - Sự Nhầm Lẫn Đáng Trách
Chương 57 - Để Anh Ấy Nghỉ Ngơi
Chương 58 - Không Thể Cho Danh Phận
Chương 59 - Trốn Tránh
Chương 60 - Điều Khó Nói Với Anh Trai
Chương 61 - Kí Tự Ekzn
Chương 62 - Là Đào Gia Sao?
Chương 63 - Muốn Tông Chết Hắn
Chương 64 - Đình Thư Huân Muốn Đánh?
Chương 65 - Tài Sản Trời Cho
Chương 66 - Có Kẻ Nói Dối
Chương 67 - Đi Tìm Anh Cả
Chương 68 - Đình Vân Huân
Chương 69 - Quá Khứ Đình Vân Huân
Chương 70 - Anh Trai, Anh Định Đi Đâu?
Chương 71 - Anh Em Gặp Lại Nhau
Chương 72 - Có Tang(1)
Chương 73 - Có Tang(2)
Chương 74 - Tội Ác Phải Trả
Chương 75 - Yêu Em_1
Chương 76 - Yêu Em_2 (H)
Chương 77 - Giúp Em Tắm Và Mặc Đồ
Chương 78 - Mọi Chuyện Sáng Tỏ
Chương 79 - Đòi Em Thưởng
Chương 80 - Sắp Xếp Ổn Thoả
Chương 81 - Trèo Tường Tìm Em
Chương 82 - (H)
Chương 83 - Tiêu Tiêu Của Lưu Phi
Chương 84 - Mua Đồ Cho Trẻ
Chương 85 - Con Trai Anh
Chương 86 - Nói Dối, Phải Phạt!
Chương 87 - Có Thai
Chương 88 - Sự Cố Xảy Ra
Chương 89 - Anh Không Thương Em
Chương 90 - Nổi Giận Vô Cớ(1)
Chương 91 - Nổi Giận Vô Cớ(2)
Chương 92 - Làm Lành
Chương 93 - Giúp Anh Thoả Mãn
Chương 94 - Sự Ra Đời Của Các Đứa Bé
Chương 95 - Chuyến Đi Chơi Trên Biển
Chương 96 - Muốn Sinh Thêm Con
Chương 97 - Gặp Lại Người Quen
Chương 98 - Kẻ Tàn Phế Trong Bóng Tối
Chương 99 - Chấp Nhận Tôi Được Không?
Chương 100 - Đứa Trẻ Biến Mất(1)
Chương 101 - Đứa Trẻ Biến Mất(2)
Chương 102 - Cái Chết Của Bảo Mẫu
Chương 103 - Cuộc Gọi Hăm Doạ
Chương 104 - Là Cậu Chủ Nhỏ?
Chương 105 - Đào Kính Luân Đã Chết…
Chương 106 - Quá Khứ Đen
Chương 107 - Kết Thúc
Chương 108 - Đại Kết Cục
Chương 109 - Ngoại Truyện: Đình Kỷ Nam-Tần Tiểu Ô
Chương 110 - Ngoại Truyện: Đình Kỷ Nam-Tần Tiểu Ô(H)
Chương 111 - Ngoại Truyện: Đình Kỷ Nam-Tần Tiểu Ô(Kết)
Chương 112 - Ngoại Truyện: Đào Lực
“Phu nhân, chúc cô ngủ ngon!
”
Xong xuôi mọi việc, lão Đàm nhẹ mời cô lên hướng phòng ngủ. Cô cũng nhẹ cười chúc mọi người ngủ ngon.
Đi từ từ lên phòng, Thục Yên ngáp ngắn ngáp dài, xoa xoa phần lưng đáng thương này. Có lẽ hôm nay đã ngồi quá nhiều nên khiến phần lưng cô đau nhức. Chỉ muốn nằm xuống mà nghỉ ngơi thôi.
Thật mệt mỏi!
[…]
Ánh trăng chiếu rọi khắp cả giang phòng rộng lớn. Làn gió nhè nhẹ thổi vào làm run rẩy cả người đang nằm ở giường lớn. Đêm nay gió thổi thật lanh.
Cách cửa phòng từ từ chợt mở, bóng dáng một người tiến tới từ xa. Hắn ta ngồi yên trên chiếc xe lăng điều khiển tự động, chạy đến cạnh giường mà nhìn con người đang say giấc nồng.
Bàn tay hắn không tự chủ mà chạm nhẹ vào mái tóc mềm mại này. Thật đẹp!
Ánh mắt sắc lạnh chợt buông bỏ vẻ bộc cứng nhắc, tay từ từ di dời xuống gương mặt sắp tái đi vì lạnh này. Đôi tay hắn phất nhẹ, lặp tức có người đóng rèm cùng cánh cửa lại rồi rời đi trong tích tắc. Môi hắn chợt nở nụ cười mấp máy:
“Đình Thư Huân xin ra mắt chào em, vợ à!
”
“Ưm…ấm…”
Cảm nhận được hơi ấm đang ở gần sát mặt, Thục Yên rất dỗi tự nhiên mà đưa tay lên, nắm chặt lấy bàn tay ấy cố ý áp vào mình thêm tí.
Đình Thư Huân cũng hơi ngạc nhiên, khi có người cư nhiên lại nắm tay mình mà hành động như thế. Nhưng rồi cũng phì cười với tính khí xấu thế này của cô.
Ai lại ngủ mà chẹp chẹp miệng, cầm tay hắn mà muốn đưa lên cắn. Nhưng rồi cũng chỉ biết cam chịu, ai bảo vừa nhìn thì lại yêu, sao mà nỡ rút tay lại chứ?
Tốt thật! Hôm nay có thể ngủ ngon cạnh cô rồi. Đã mấy ngày hắn bay sang Paris mà cứ nhớ đến hình bóng này, gấp rút mọi việc lắm mới có thể quay trở lại đây mà gặp cô.
Từ từ, bàn tay to lớn rắn chắc của Đình Thư Huân nâng nhẹ đầu cô đặt lên tay mình. Tay kia rất tự nhiên mà choàng ngang hông ôm lấy Thục Yên ngủ ngon lành.
***
Ánh mặt trời dần dần lên, từng tia nắng rọi xuyên qua ô cửa kính. Sự chói mắt nhè nhẹ cũng khiến cho Thục Yên nheo nheo mắt lại, đưa tay lên che đi ánh mắt đang rọi vào mình.
Cảm giác đầu tiên chính là ở eo vô cùng nhức, nhìn lại thì một bàn tay đang để ngang ở hông mình. Bỗng chốc khiến Thục Yên có chút hoảng mà bật dậy.
“A…ai…ai…?”
Vừa định hét toáng lên kêu cứu. Nhưng rồi tiếng gọi lại càng vơi nhỏ dần. Thục Yên tròn mắt nhìn con người đang nằm yên mà ngủ.
Vẻ đẹp này có thể được gọi là mỹ nam điện ảnh ấy chứ! Tại sao con người này, lại có đôi mày rậm, mi mắt cong dài cũng nhẹ run lên. Sống mũi thẳng tắp. Đặt biệt môi này, nhìn ngoài thì mềm mại, thật sự cuống hút ánh nhìn của người khác.
Nhưng khẽ tán dương thì chưa hẳn. Điều sau khi cô thầm khen ngợi sắc đẹp này chính là người đang nằm cạnh cô là ai? Tại sao lại có thể nằm bên cạnh cô được chứ?
“Em nhìn đủ chưa?”
Ách!
Cô suýt chút nữa đã nhảy cẩn lên vì giật mình. Tại sao lại biết rằng cô đang nhìn hắn chứ? Không lẽ hắn có giác quan của phụ nữ sao?
“Anh…anh là ai…?”
“Đình Thư Huân là tôi.
”
Đình Thư Huân chầm chậm mở mắt ra nhìn cô. Vốn dĩ hắn đã thức giấc từ lâu vì bản thân muốn nhìn cô khi đang ngủ, nhưng nào ngờ con người này khi dậy lại trưng bộ mặt kinh diễm khi nhìn thấy mình như thế, nội tâm đang muốn cười cũng cố phải kiềm chế lại.
“Là…Đình gia gia sao? Không ngờ anh trẻ thế…”
Thục Yên nghe đến cái tên, trong đầu từ ngày qua đến giờ luôn chắc chắn rằng hắn là người đã gần bốn mươi, có khi là bốn mươi mấy không chừng. Nhưng nhìn gương mặt này, có phải đã rất trẻ rồi không?
“Tôi đã ba mươi mốt, em nghĩ sao khi mình sang năm mới hai mươi ba?”
“Mặt tôi già hơn anh.
”
Phì! Cô thầm khinh bỉ con người khi dễ nhan sắc này của mình khi dám hỏi như thế. Dù sao cô cũng từng là hoa khôi của trường khi còn đi học. Nói về nhan sắc đã thua, tài giỏi thì bọn người kia cũng theo chậm một bước. Đó là điều khiến cô luôn luôn tự hào ở mình. Chỉ có duy nhất môn triết học là cô chẳng qua nổi. Đã nợ môn cũng gần một năm hơn mới ra trường đấy!
“Không sao, tôi sẽ luôn sánh bước cùng em!
”
Nhìn Thư Huân chắc nịch nói như thế, tâm Thục Yên cũng rung động một chút. Quả thật là biết cách cua con gái nhà lành mà.
“Em vào thay đồ đi, tôi sẽ kêu bọn họ chuẩn bị thức ăn sáng!
”
Nhìn hắn khua tay ý muốn cô thay quần áo, cô cũng gật gù định bước đi. Nhưng chợt nhìn thấy chiếc xe lăng. Liền nhớ lại là hắn không thể bước xuống được, chắc chắn hôm qua hắn cũng rất cực khổ mà trèo lên giường. Cô cũng có chút xót mà đưa mắt lại nhìn hắn.
“Thế anh thì sao? Cần tôi thay quần áo giúp anh không?”