Cả đám bước vào nhà , ngồi xuống sôpha .
- Tớ không tin Lam Phương đẩy cô Lệ Quân ! - Linh Trân nói
- Em không tin , thì đâu phải Nhật Vũ nghe theo em ! - Thế Nam nói
- Nhưng nếu đúng như Lam Phương nói thì ai đẩy cô ấy ! - Trâm Thảo nói
- Đúng rồi , lúc nửa ó có rất nhiều người vào nhà , có Thảo My nữa ! - Hạo Minh nói
- Camera ! - Minh Thư lạnh lùng nói
- Đúng ra i , camera ! Ta sẽ biết ai là người đẩy cô Lệ Quân , ôi bà xã thông minh quá đi! - Gia Bảo la
Cả đám nhanh chóng lấy máy ôính ra xem lại đoạn băng quả đúng như cả đám nghĩ là Thảo My . Cô ta đợi mẹ Nhật Vũ không chú ý từ phía sau xô cô ấy xuống quả đúng là tiểu nhân mà . Cả đám nhanh chóng đến bệnh viện đưa cho Nhật Vũ xem. Thảo My nhìn những hình ảnh bị ghi lại liền run sợ chối cãi :
- Em không có chắc chắn Linh Trân đã làm đi đoạn băng này vu khống em !
- Vậy ... Còn tôi làm bằng chứng thì sao ? - bỗng mẹ Nhật Vũ mở nhẹ mắt ra
- Mẹ ! - Nhật Vũ vui mừng ôm lấy bà
- Nhật Vũ , con mau cản Lam Phương lại nó mà quay về nhà thì cuộc đời nó sẽ bị định đoạt bởi ông nó ! - mẹ Nhật Vũ nói
- Sao ?
Nhật Vũ nhanh chóng chạy nhanh ra xe , đi tới biệt thự Trần gia . Trước cổng , cậu ấn chuông liên hồi :
- Dạ , cậu tìm ai ?
- Tránh ra !
Nhật Vũ đi thiên ngang vào nhà trước sự ngăn canh của tất cả bảo vệ và bà giúp việc . Tại phòng khách , cậu lạnh lùng lên tiếng :
- Lam Phương đâu ?
- Dạ , lão gia tôi có cản nhưng cậu ấy cứ đi vào !
- Bà đi làm việc đi !
Ông Hải Đông gật đầu , quay sang nhìn Nhật Vũ , ngây ngô hỏi :
- Cậu tìm cháu tôi có chuyện gì ?
- Ông mau thả cô ấy ra !
- Cậu nói gì thế , cháu gái tôi nó mới về sao phải thả ?
- Tôi nói ông biết , nếu ông không thả cô ấy thì dùng bất cứ giá nào tôi cũng sẽ khiến ông phải sụp đỗ hết cơ ngơi này !
- Cậu làm gì nào ? Ăn nói hỗn xược ! - ba của cô không chịu được
- Vậy cậu đang hăm dọa chúng tôi sao ? - trên lầu 1 cô gái thật xinh đẹp đi xuống
- Lam Phương , đi về !
- Buông ra ! - Lam Phương nói lạnh lùng
- Lam Phương , cậu đang nói gì vậy hả ?
- Tôi biết , cậu buông ra đi ! Tôi đã về nhà của mình sao lại phải đi về nữa , đây là nhà tôi ! nơi tôi có hạnh phúc từ gia đình !
- Cậu nói dối!
- Tôi không nói dối ! Cậu không thấy cuộc sống của tôi đang sung sướng sao , được sống với ba và ông , là cô chủ của tập đoàn lớn , nhà thì sang trọng ! Chẳng phải ai cũng ước muốn có sao ?
Nhật Vũ không thể tin người con gái trước mặt mình, cô ấy đã hoàn toàn thay đổi , nyưng cậu vẫn cố gắng tin là cô và nâng tay cô lên n, nói nhẹ :
- Lam Phương , anh sai rồi ! Anh yêu em , về nhà với anh đi !
- Hoàng thiếu gia , xin lỗi ! Tôi đã có hôn phu ! Và tôi không hề yêu cậu !
- Nói dối , em yêu anh mà ! Em đã nói với anh như thế mà !
- Tôi không nói dối, xin lỗi nhưng tôi không muốn tiếp cậu , mời cậu về cho , cô Mai tiễn khách !
Lam Phươnh lạnh pùng nhìn cậu , Nhật Vũ buông lơi tay mình nhìn vào người con gái trước mặt .
- Cô không phải Lam Phương của tôi ! Xin lỗi , đã làm phiền tôi nhầm người rồi !
Nhật Vũ lạnh lùng quay bước đi , Lam Phương nhìn theo anh mà tim cô đau như có hàng mũi dao đâm vào vậy. Quay sang nhìn ông nội và ba :
- Con đã làm đúng ý ông nội , ông vừa ý chưa ?
- Con làm tốt lắm , bây giờ con lên phòng nghỉ ngơi đi chút ta sẽ đưa những dự án của công ty cho con làm !
- Dạ , thưa ông !
Lam Phương quay bước đi bỏ lên lầu , lúc này ba cô - ông Tuấn Khải nói với ba mnh :
- Ba à , làm vậy có quá sức con bé không , nó vẫn còn đang tuổi học mà !
- Sau này nó là người thừa kế công ty ,
ta phải đào tạo nó !
- Nhưng .
. ! Ba à , bạn của nó không liên quan vào chuyện này ba phảo để nó được có những tình cảm chứ !
- Một người làm thủ lĩnh thì không cần bất cứ tình cảm nào , chẳng phải nó đã có Minh Huy làm chồng sao ?
- Nhưng .
.
- Ta đã quyết định con cãi ta sao ?
- Dạ , không ạ !
Ông Tuấn Khải nhìn lên phonhg cô , lẽ nào mà ông không biết được bây giờ cô như thế nào , một người cha sao có thể nào không thương con mình chứ , nhưng không có 1 người đó chứ , ông ta đã chính tay giết chết vợ mình chỉ vì giq sản kết sù này thôi !
Trong phòng của Lam Phương , nước mắt cô không ngừng rơi ra . Sao c,
lại yếu đuối như thế chẳng phải cô đã từng muốn xa cậu sao ? Nhìn vào bức ảnh mà cô đã cùng cậu đi chơi .
. Nước,
mắt của cô,
cũng làm lay động ông trời , cơn mưa đỗ xuống rơi tầm tã , < cốc .
. cốc > tiếng gõ cửa vang lên , Lam Phương lấy khăn ướt lau đi nhữny giọt nước mắt , nói lạnh :
- Vào đi !
- Chị !
Tuấn Kiệt bước vào , nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của chị mình liền nói buồn :
- Lúc nảy , anh Nhật Vũ tới đúng không ? Sao chị không về ?
- Tuấn Kiệt , em khờ quá , chị về đây là tiếp quản công ty nên không thêi gặp anh ấy hiểu chưa ?
- À, thì ra như vậy ! Chị à , tối nay em phải đi ăn với ông và ba đó , chị đi nhé !
- Ừm, chị sẽ làm nhanh công việc ! Em về phòng đi !
- Dạ ! Nhưng chị nhớ đừng làm quá sức !
Tuấn Kiệt ôm lấy chị an ủi , cũng may là có Tuấn Kiệt bên cạnh nếu không cô không biết mìny sẽ ra sao .
. Nhưng cô quay về đây là có những điều rất quan trọng , thứ 1 là phải chữa đôi chân của Minh Huy , thứ 2 là cô phải chữa bệnh tim của Tuấn Kiệt , từ nhỏ cơ thể của cậu đã rất yếu bệnh thì liên miên nhưng bệnh nghiêm trọng nhất đó là bệnh tim mắc phảo từ nhỏ . Cô đã,
cố tìm nhiều bác sĩ giỏi để chữa nhưng họ lại lấy tiền với con số rất lớn và cối cùng là cô muốn trốn cậu , muốn cậu phải quên cô . Vì ông cô nói một chủ tịch lãnh đạo là không được có bất cứ tình cảm nào kể cả tình thân gia đình , nếu có thể hy sinh cho công giệc của phải vứt bỏ. Bước qua phòng Minh Huy , nhìn anh say giấc cô nhẹ bước tới kéo chăn cho anh . Ngồi xuống ngay cạnh giường, nắm tay anh thì thầm :
- Sắp tìm được bác sĩ chữa cho anh rồi , mừng thật anh nhỉ ? Lần này là do ông tìm nếu có cơ hội thì .
. anh sẽ chơi đá bóng lại được rồi .
. Cảm giác tội lỗi của em cũng vơi được phần nào !
Lam Phương đứng dậy , bỏ đi ra khỏi phòng. Lúc này , Minh Huy mới chịu mở mắt ra :
- Suốt bao năm qua bên cạnh anh là vì em thấy tội lỗi sao ?